Trái Tim Khóc...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nguồn : em tui viết ớ...

Thể loại : shounen-ai

Tác giả :kYrIe

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại nơi nhà thờ trang nghiêm.Có 1 đám cưới đang diễn ra.Chàng chú rể mặc 1 bộ vest trắng, gương mặt đượm buồn.Và bên cạnh là 1 cô dâu xinh xắn đang mỉm cười hạnh phúc.

 

Tại sao là ngày cưới mà chú rể lại buồn ???

 

Vì ngày hôm trước anh vừa nhận được lời chia tay cất ra khỏi bờ môi của người anh yêu.Anh đang rất đau khổ mà, sao có thể cười được cơ chứ!

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

-Anh à...anh có yêu em không ?

 

-Có chứ ! Em biết mà đúng không ?_anh đặt nhẹ 1 nụ hôn lên đôi mắt của người anh yêu.

 

-Vậy...chúng ta chia tay thôi......!

 

-Em...em đang nói cái gì vậy ?_Như không thể tin vào tay mình anh lay nhẹ bờ vai gầy của người anh yêu.

 

-Thì...hết yêu! Tuổi trẻ mà anh...tình yêu chớp nhoáng lắm ! Rồi sẽ vội tàn thôi !

 

-Vậy......3 năm yêu nhau chỉ như bông hồng thôi sao em ?

 

-Mình chia tay nhé !

 

-........._anh không nói được gì nữa hay không thể cất được thành lời thì đúng hơn.Anh chỉ biết im lặng mình người anh yêu vừa mỉm cười vừa cất lên cái câu tựa con dao sắc nhọn cắm thẳng vào tim anh.

 

-Im lặng là đồng ý nhé ! Từ mai sẽ chẳng là của nhau nữa đâu...

 

-Ừ...sẽ chẳng là gì của nhau nữa.........._nước mắt anh đã kịp chảy ra khỏi bờ mi.

 

-Cả bạn cũng không, chỉ đơn thuần là 1 người quen thôi ! Nếu còn gặp nhau trên đường thì nhớ cười chào nhau 1 cái nhé!

 

-Ừ...tạm biệt em ! _Anh đỡ lấy chiếc khăn mù xoa người anh yêu đưa cho anh, cố nặn ra 1 nụ cười gượng ngạo.Bàn tay anh vô thức nắm chặt lấy chiếc khăn.

 

"3 năm chỉ là ảo ảnh thôi....." vang vọng theo gió bay.............

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Người anh yêu. Là 1 cậu bé có đôi mắt lạnh lùng, có bờ môi mỏng, có nụ cười dễ thương.Anh yêu cậu khi gặp cậu lần đầu tiên, cậu đã mắng anh chỉ vì anh vô tình dẫm phải 1 bông hoa bên đường.Và rồi anh đã thấy cậu cười,nụ cười thật hiền lành, ánh mắt cậu ánh lên điều ấm áp dành cho bông hoa bé nhỏ. Để rồi anh đã yêu ánh mắt đó.Anh tìm mọi cách để tiếp cận cậu, hỏi xin số của cậu và rồi chọc phá cậu. Vâng ! Anh đã yêu cậu nhóc lớp 10 lạnh lùng , luôn phớt anh , 1 kẻ si tình lớp 12. Rồi valentine định mệnh đã để cậu là của anh.

 

Nụ hôn đầu tiên ngọt ngào với người mình yêu. Mọi thứ cứ trôi thật êm đềm cho tới khi mẹ anh bắt anh đi coi mắt. Và cũng không phải ai xa lại đó là người bạn thửa thơ ấu của anh. Cô biết rõ anh yêu và nó yêu nhau tới mức nào. Cô cũng không muốn chia cắt tình yêu đó.

 

-Em xin lỗi....Em biết rằng em đã rất ích kỉ , nhưng em yêu anh nhiều lắm ! Ông trời đã cho 1 cơ hội , thì em nên nắm lấy cơ hội đó đúng không ?

 

Anh không trách cô. Anh cũng không biết tại sao lại chia tay 1 cách chóng vàng mà không có lấy 1 lý do chính đáng. Chỉ đơn thuần anh đã cái 'tương lai' của người anh yêu không có anh thì có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.Anh bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện trước mấy hôm chia tay.

 

-Anh nè anh có biết cái gì là đẹp nhất không ?

 

-Ờ...để coi nào....là nụ cười của em...

 

-Hihi...thật sao ? Vậy em sẽ cười thiệt nhiều để ai cũng biết nụ cười em đẹp.....

 

-Ừ...Vậy còn em thấy cái gì đẹp nhất ? Đừng nói là anh đó nha...._Anh nói đùa.

 

-Em...Thấy ảnh cưới là đẹp nhất !

 

-...

 

-Đó là hình ảnh người con gái đã tìm được bến đỗ cho tương lai để có thể dựa dẫm. Và cả chiếc váy trắng nữa trông cô sẽ thật xinh đẹp....

 

-Tại sao em lại thấy hình ảnh đó đẹp ?

 

-Em cũng không biết nữa....Nếu có ngày anh chụp ảnh cưới thì nhớ cười thật hạnh phúc nhé !

 

Thì ra cậu đã cố nhắc trước vời anh.Nhưng anh đã không để ý kĩ những cậu nói.Anh sẽ phải xin lỗi cậu thôi ! Ảnh cười của anh. Anh đã không hề cười. Hôm đó anh đã cố gọi cho cậu và cậu đã bắt máy.

 

"Alo"

 

-Chào em............

 

"Anh gọi có chuyện gì không ?"

 

-Không có gì đâu...

 

"Thế thì em cúp máy đây.." "CỤP"

 

Và anh đã cố gọi đi gọi lại cho cậu.Nhưng cậu không bắt máy , anh bỗng thấy hẫng trong tim. Anh đã cố gạt cậu ra khỏi tâm trí bằng việc lao đầu vào lo cho đám cưới , nhưng cậu lại vương lại nơi tim anh, nơi viết thương mãi không lành sẹo cứ mãi âm ỉ cùng tháng ngày.Anh đã không hề khóc, chỉ khóc lúc cậu bước đi. Anh muốn khóc lắm nhưng anh lại sợ những giọt nước mắt sẽ làm mờ hình bóng cậu trong trái tim anh nên anh đã không khóc.Anh sẽ không bao giờ quên cậu......

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

-Chú rể có đồng ý lấy cô dâu làm vợ mình , dù cho gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở, dù có ốm đau bệnh tật không ?

 

-Dạ có ạ...._anh trả lời nhưng đôi mắt vẫn cố gắng tìm kiếm bóng hình bé nhỏ thân quen.

 

-Vậy còn cô dâu có đồng ý lấy chú rể làm chồng mình , dù có khi sẽ gặp rất nhiều thử thách , dù có khi sẽ chịu nhiều đau khổ không ?

 

-Dạ con không đồng ý.........

 

Anh ngạc nhiên tột đọ nhìn cô. Cô chỉ mỉm cười đưa anh 1 bức thư đã hơi nhàu.Anh mở ra đọc.Là nét chữ của cậu.

 

"Chị à...Em muốn nhờ chị 1 việc tuy rằng rất vô lý nhưng em cầu xin chị hãy giúp em....

 

Em rất muốn mang lại hạnh phúc cho anh ấy chị à...

 

Nhưng em không còn có thể làm được nữa.........

 

Thời gian của em đã sắp hết rồi. Xin lỗi chị vì đã giữ anh ấy quá lâu cho chính mình. Em thật ích kỉ.

 

Em biết rằng em không còn tư cách nào để nhờ chị nhưng chị là ơn hãy giúp em được không ạ ?

 

Ai thì không biết , nhưng em chắc chắn chị sẽ làm được...

 

Hãy mang lại cho anh ấy hạnh phúc nhé chị !

 

Chúc 2 người hạnh phúc mãi mãi...Hãy yêu anh ấy nhiều như em....."

 

-Hãy tới bên cậu ấy đi....Vì đó là người anh yêu.....

 

-Em...em...cám ơn em nhiều lắm ! _Anh nghẹn ngào nói không thành lời.

 

-Anh phải nhanh lên cậu ấy đang ở bệnh viện X phòng Y....Nhanh lên không anh sẽ không kịp đâu......

 

Anh ngỡ ngàng, bỏ chạy.Anh bỏ lại đằng sau tương lai của mình, bỏ lại người vợ hiền lành nết na, bỏ lại 1 công viêc tốt ở công ty 'bố vợ tương lai', bỏ lại bố mẹ anh.Tai anh đang ù dần đi. Đầu anh chỉ nghĩ đến việc phải tới bên cậu thật nhanh.Anh mở cửa phòng bệnh. Cậu nằm đó, nằm giữa màu trắng tinh kiết, trông cậu như 1 thiên thần. Anh tới bên, cầm lấy bàn tay ấm áp của cậu. Đã bao lâu anh chưa được cầm đôi tay mành khảnh này ? đã bao lâu anh không được nhìn thấy cậu rồi ? Anh cũng chả nhớ nữa...Anh chỉ biết anh đã rất nhớ cậu. Anh nhớ nụ cười tỏa nắng ấm áp ,nhớ đôi mắt trong veo mỗi khi cậu nhìn anh, nhớ cả giọng của cậu nữa.Anh hôn nhẹ bờ môi cậu.Nhưng nụ hôn đó đã kiến cậu thức giấc.

 

-Tại sao anh lại ở đây ? Anh giờ phải ở đám cưới chứ .....?! ANH QUAY LẠI ĐÁM CƯỚI NGAY CHO TÔI ...ANH ĐI ĐI NHANH LÊN......._Cậu gào lên cố đủn anh ra khỏi phòng.

 

-Anh xin lỗi...nhưng anh không thể cười hạnh phúc khi 'cô dâu' trong bức ảnh không phải là em....

 

-Tại sao anh lại làm như vậy chứ ? em đã buông tay rồi mà...Anh hãy mau đi đi mà...Hãy để em kết thúc câu truyện dang dở mà không thể có hồi kêt này....

 

-Anh sẽ viết tiếp dù cho em có dừng.Chúng tay không thể dừng ở đây được...Vì anh biết anh sẽ yêu mãi 1 người...Đó chính là em......

 

-Anh là đồ...........ngooo.........._Em ngất xỉu.

 

Anh đã đi hỏi bác sĩ và biết được em sắp khoogn thể bên anh nữa.Thời gian của em chỉ còn vỏn vẹn 2 ngày thôi nếu tình cả hôm nay.Anh buồn, anh đau, anh ngồi bên giường cậu nước mắt nhạt nhòa. Cậu tỉnh dậy mỉm cười với anh như mới hôm nào còn yêu nhau. Anh ôm chặt cậu vào lòng , cậu nhắm mắt cố cảm nhận chút hơi ấm từ anh. Đêm đó họ đã trao cho nhau những nụ hôn nhưng lời nói, cậu trao cho sự trinh trắng cảu cậu. Mọi thứ xung quanh dường như không muốn phá phút ngọt ngào mà họ có lặng lẽ , êm ả tựa như tình yêu của họ dành cho nhau.

 

Sáng hôm sau, anh mỉm cười khi thấy cậu đang cố dụi đầu vào ngực anh như cố tránh ánh sáng của sớm mai.Anh và cậu bên nhau, không rời lấy nửa bước.nhưng thời gian vốn vô tình mà, cứ trôi đi 1 cách lạnh lùng.Và đã tới chiều tối rồi.Anh bế cậu ra ghế đá ở sân bệnh viện ngồi ngắm mặt trời lặn.Anh và cậu đều im lặng. Tình yêu không phải cứ nhất thiết nói thành lời, đôi khi chỉ cần 1 ánh nhìn 1 cử chỉ thôi cũng đủ cho ta biết người đó yêu ta tới mức nào. Mặt trời lặn , chỉ còn vài tia nắng đang mải chơi trên những đám mây chưa muốn về nhà lấp ló đùa giỡn. Anh bế cậu lên phòng, đặt cậu nhẹ xuống giường. Anh với cậu kể lại nhưng chuyện trước đây. Anh kể anh đã khổ sở thế nào khi bị cậu hắt hủi. Còn cậu thì lại kể lúc đó cậu đã ghét anh tới mức nào....Và cả hai đã không để ý thời gian đã trôi qua rất nhanh.

 

11:09

 

-Anh à....ưm....em yêu anh nhiều lắm.......

 

-Ừ...anh cũng vậy.....

 

11:10

 

-À...anh có biết khi 11:11 sẽ luôn có 1 người nhớ mình không ?

 

-Không nhưng sao em ?

 

-Anh hãy sống thật tốt....nhé !_giọng cậu yếu dần.

 

-Không.....em đang nói gì vậy ?

 

-Hứa nhé...và khi 11:11 hãy nhớ tới em....để em biết em vẫn có người nhớ em......_Và giọng em nhỏ dần, đôi mắt em nhắm lại chầm chậm.

 

11:11....trên trời sẽ có thêm 1 vì sao......

 

-KHÔNGGGGGGGGGG..........................................

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau ngày em mất, tại phòng ngủ của anh.

 

-Anh lại phải xin lỗi em thôi ! Anh sẽ không thể nhớ em lúc 11:11 được rồi....Em phải tha thứ cho anh nha....

 

1 bàn tay được thả vào buồng tắm đày nước. Và nơi cổ tay đã có 1 đường cắt ngang.Nơi tay bên kia vẫn đang cầm 1 tờ giấy.

 

"Mọi người ở lại hay cố sống vui nhé !"

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Mọi người đang tới chia buồn sau cái chết của anh.

 

Cô cũng tới, cô lui ra phía sau nhà trước khi vào thắp cho anh nén hương. Cô rút trong chiếc túi đeo của mình 1 tệp ảnh.Là ảnh cưới của cô với anh.Cô lấy chiếc bật lửa ra , đốt từng bức ảnh.

 

Và tình yêu của cô cũng sẽ như bức ảnh này...trở thành tro bụi.

 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

END

Loading disqus...