Tác giả: Color
Nguồn: Diễn đàn YaoiLand
----------------------------------------
Thể loại: SA, YA nhẹ nhàng, quyến rũ, Brother complex.
Đánh giá: K+
Tóm tắt: Chúng tôi chơi trò rượt bắt tình yêu. Tôi không nghĩ là tôi đã bắt được em, ngược lại thì đúng hơn.
*********************
Bạn đã sẵn sàng chưa? Tôi bắt đầu hồi tưởng đây!
Năm tôi 18 tuổi, mẹ tái hôn, thế là đùng một cái tôi có thêm một thằng em trai kém mình 4 tuổi. Tôi ghét nó, đừng hỏi lí do vì sao bởi tôi nói ghét đơn giản là ghét thôi.
**************
_ Mẹ nghĩ là mẹ đang yêu, Hoàng à!
_ Con lớn rồi, mẹ cứ lo cho mẹ đi.
_ Vậy thì con sẽ có thêm một người bố và một em trai nữa.
_ Sao nhanh thế?
_ Mẹ đang yêu mà!
Tôi chỉ nhớ nụ cười của mẹ rất hạnh phúc và tôi đã tự nhủ dù sau này xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chấp nhận. Bố? được rồi, miễn là mẹ tôi vui. Em trai? được rồi miễn là nó không làm mẹ tôi phải buồn lòng. Nhưng mọi việc đâu đơn giản như ước muốn của con người.
*************
_ Đây là chồng của mẹ, đây là con trai bé của mẹ, hai đứa chào nhau đi!
_ Chào em!
Tôi nghĩ là lúc đó tôi lịch sự, lịch sự đến mức hoàn hảo vậy mà nghĩ có ức không, nó liếc mắt, nó gườm tôi và khi bắt tay nhau, nó bóp chặt tay tôi đau điếng. Nó quả thật gian xảo hơn tôi nghĩ nhiều:
_ Trước giờ dì ấy là mẹ anh nhưng bây giờ dì ấy là mẹ tôi.
_ Thằng nhóc con, mẹ có sinh ra nhóc không hả?
_ ............Nó cúi đầu.
_ Không đúng không, vậy mẹ không phải mẹ RUỘT của nhóc đâu.
_.............. Nó ngẩng đầu lên.
_À, nhưng dù bố nhóc không sinh ra anh nhưng vẫn là bố của anh đấy!
_ ...........Nó toan lao vào đánh tôi.
_ Nào, muốn gì đây?
_ ...........Nó đánh tôi.
_ ............Tôi đánh nó.
Hai đứa đánh nhau.
Hồi kết.
Tôi bị mẹ sạc cho một trận và mẹ bồi thêm cho cái cốc đầu vì tội dám đả thương con trai bé của mẹ. Còn '' bố?'', ông ấy nhẹ nhàng bảo tôi:
_ Lần sau có đánh nhau thì nhớ đánh nhẹ nhẹ một chút nhé!
Thế là sao? tôi chẳng hiểu gì hết.
**************
_ Hoàng, Anh tránh ra đi!
_Này nhóc, đây là giường của anh.
Nó dám ngang nhiên gọi tên tôi trống không, tôi tự hỏi mình là anh hay nó là anh đây.
_ Giường của anh ở phía trên kìa!
Nó chỉ lên cái giường tầng hai ( giường tầng, chúng tôi ngủ chung một phòng). Tôi đã bảo mẹ cứ để tôi sống một mình, mẹ cứ về ở với '' bố?'' đi nhưng mẹ không đồng ý, cả '' bố?'' cũng thế, ông ấy đề nghị cả gia đình sống chung cho ấm cúng. Duy chỉ có thằng nhóc 14 tuổi cứ kì kèo:
_ Thì mẹ cứ mặc anh ấy đi,anh ấy lớn rồi, anh ấy tự lập được rồi!
Và tôi cáu. Ánh mắt nó nhìn tôi như thể tôi là một cái gai hay một cái đinh khó chịu cần phải nhổ đi không bằng. Đáng ra tôi mới là người phải tức, tôi bị cướp không người mẹ dịu dàng ( cứ tạm coi là thế đi ) và đôn hậu ( chả nhẽ tôi lại nói xấu mẹ mình à).
**************
_ Anh có mẹ suốt 18 năm rồi nên 18 năm tiếp theo mẹ sẽ là của em.
Nó nói với tôi khi cả hai đã yên vị trên giường của mình, xem ra nó vẫn chỉ là một thằng nhóc thiếu tình thương.
_ Vậy bố sẽ là của anh trong 14 năm tới, thế mới hoà.
_ Bố là của mẹ!
Ồ, thằng nhóc cũng tinh ý phết đấy chứ, tôi thề rằng tôi đã phục nó khi nó nói ra câu nói này. Tôi buột miệng câu nói ngu xuẩn nhất đời mình( lúc đó thì tôi nghĩ thế ).
_ Thế thì em phải là của anh, anh mất bố, mất mẹ thì ít ra phải để anh có gì chứ?
Nó chẳng nói gì và tôi rủa cái miệng ngu ngốc cuả mình, tôi lo nó nghĩ tôi bị điên thì khổ. Và một lúc sau, một lúc lâu sau nó nói ( tôi đã nghĩ là thằng nhóc ngủ quên rồi) :
_ Anh phải là của người anh yêu và người yêu anh.
Nó làm tôi cứng lưỡi, tôi đã phải nhoài người xuống để ngó cái mặt nó lúc này, Nó lạnh tanh nhìn tôi và môi nó cong lên, tôi đoán là thằng nhóc này đang định chửi tôi một câu gì đó. Và rồi nó quay ngoắt. Nó ngủ nghiêng.
******************
_ Mẹ đi công tác với bố đây, hai đứa ở nhà trông nhà cẩn thận nhé!đừng có đánh nhau đấy!
_ Vâng. Vâng.
Họ cùng công ti, bố là sếp trưởng, mẹ là sếp phó, xem ra sự kết hợp này cũng không tệ.
Tôi đánh mắt nhìn sang thằng em mình, nó trầm ngâm từ nãy giờ, không nói không rằng gì hết.
_ Mẹ đi kìa! ---- tôi chỉ trỏ.
Mặt nó vênh lên, nó gắt.
_ Anh cũng đi nốt đi!
_ Nhóc..
_ Nhóc con khỉ ấy. Nó đứng phắt dậy.
Mẹ và bố nhìn nhau rồi thở ra ( không phải thở dài đâu đấy) . Mẹ ôm lấy nó, còn tôi? nó lại nhơn nhơn cái mặt. Tôi bực mình:
_ Mẹ!
_ À! Ừ! ----mẹ quay sang định ôm tôi.
Tôi không thèm cái ôm secondhand ấy, tôi kéo vai mẹ và thơm lên má bà sau đó liếc nhìn nó. Nó trừng mắt nhìn tôi và nghiến răng ken két. Tôi thấy nó rất thú vị.
***************
Tôi nhận ra là tôi không còn ghét nó như trước nữa nhưng mà nó vẫn cứ ghét tôi, ghét thậm tệ, ghét điên cuồng.
_ Nhóc, nấu cơm đi.
_ Mua cơm hộp ấy, không có mẹ ở nhà em không hứng.
_ Nói là lười cho nhanh đi xem nào!
_ Vậy anh tự nấu đi.
Nó hất mặt và nằm kềnh ra sôpha nghe nhạc. Tôi là tôi muốn đấm nó lắm rồi, cả ngày nó ngồi không chẳng làm việc gì, tôi còn học mà tối đến vẫn phải nấu cho nó ăn là sao?
_ Ở nhà, anh đi có việc.
Tôi bỏ ra ngoài, phi xe sang nhà thằng bạn và ăn cơm ở đó, tối già tối đêm tôi mới mò về. Cửa lúc đi thế nào thì giờ vẫn toang hoang thế đó, nhà lại tối om, thằng nhóc xấc xược này không biết bật đèn lên à?
Tôi dò dẫm vào nhà và giật mình, nhà có người mà cứ âm u chẳng khác gì ngôi nhà ma.
Tách.
Cả nhà sáng trưng.
Nó ngủ mất tiêu rồi.
Lần đầu tiên tôi nhìn kĩ khuôn mặt nó, vẫn là cái dáng nằm nghiêng quen thuộc gần nửa năm nay. Nó có nét trẻ con, nét đẹp dẽ thương khác hoàn toàn với tính cách. Một cách tự nhiên, tôi ngồi xuống sát ghế nó nằm. Nó cựa nhẹ người ra vẻ đau đớn lắm. Trong một thoáng tôi cau mày và lật người nó lại, nó tỉnh và hoảng hốt. Nó giật tay tôi ra, tôi lại cố sức để xé tung áo nó.
_ Anh bị điên à?
_ Nằm im!
Xoẹt.
Tôi xé dọc theo những cái cúc, một vài cái rơi xuống đất và thân hình nhỏ nhắn phơi trước mặt tôi.
_ Anh làm cái gì thế hả?
Tôi chạm tay lên ngực nó.
_ A........nó nhăn mặt lại.
Tôi gào lên:
_ Rốt cuộc là khi nào em mới lớn được đây? lại đi đánh nhau là sao hả?
_ Đừng có tỏ ra quan tâm như thế. Anh tránh ra!
Nó đùng đùng đừng dậy rồi lặng im, có vẻ như đã chạm vào vết thương thì phải, cái áo dài tay không cúc bay phất phơ về đằng sau, tự dưng tôi lại ngẩn người ra, nói sao nhỉ, tôi thấy nó có gì đó rất dễ thương.
Nó chưa ăn tối. Tôi nghe tiếng đá cửa và tiếng nó nằm phịch xuống giường. Ra '' đánh nhẹ nhẹ là như vậy sao? bố biết nó đánh nhau và bố coi như không thấy, nhưng tôi thì không thể để như vậy được. Bố yêu nó theo cách của bố vậy thì tôi sẽ đối xử theo cách của tôi.
_ Ăn chút cháo đi!
_.........
_ Đừng có giả vờ, anh biết nhóc chưa ngủ.
_ Cháo ăn liền có gì ngon đâu.
_ Huy, dậy mau!
_ Nào giờ anh có gọi tên đâu, thân ai người ấy tự lo được rồi.
Tôi lấy chân khều người nó, nó gạt phắt và quay lại chuẩn bị hét. Tôi nhanh tay tát nó trước. Mặt nó đỏ lừ vết tay tôi, nó mấp máy môi như định nói gì đó nhưng lại thôi.
_ .........
_ Muốn đánh nhau thì đánh vói anh, anh sẽ để em thắng. Giờ thì ăn mau đi!
_..........
_ Hay để anh đưa tận miệng mới ăn?
Nó ăn và im lặng, ăn xong, tôi kêu nó cởi áo ra cho tôi bôi thuốc, người gì mà toàn vết bầm tím không.
_ Đánh nhau lúc nào sao anh không biết?
_ Ở trường.
_ Vì sao?
_ .......anh có nghĩ là bố mẹ đi rồi không quay về nữa không?.......nhỡ bố mẹ đi thật thì làm thế nào?.......
_ Không có chuyện đó đâu.
Nó nhìn tôi và tôi cũng nhìn nó, lát sau, nó lảng mắt sang chỗ khác.
_ Thật là thế hả?
_ Ừ.
_ Có thật như thế không?
_ Thật.
_ Anh không đùa?
_ Ừm.
_ Có chắc không?
_ Chắc.
_ Vì sao?
_ Đơn giản là họ cần em và cần anh. Rồi, ngủ đi nhóc.
Tôi xoa đầu nó và đắp cái chăn mỏng lên cho nó. Tắt điện. Đi ngủ. Tôi nghe thấy tiếng thở không đều và biết là nó chưa ngủ nghê gì hết, nó nói vọng lên:
_ Có anh trai cũng không tệ!
Tôi mỉm cười và sau này tôi phải khóc vì câu nói đó.
***********
_ Anh không nghĩ là em lại đi đánh nhau chỉ vì câu nói ngu ngốc đó đấy!
_ Kệ em. Mà đừng có xen vào chuyện của em như thế!
_ Hả? Gì? --- tôi không hiểu lắm về những gì nó nói, tóm lại là tôi chỉ bắt bọn nhóc trêu nó và doạ cho chúng sợ xanh mặt lên thôi mà.
_ Em dẫn bạn về nhà được không?
Nó biết hỏi ý kiến của tôi từ khi nào ấy nhỉ?
_ Bạn gái thì được nhưng bạn trai thì không.
Tôi nói nửa đùa nửa thật và tôi không ngờ là nó chỉ đợi câu nói đó. Bọn nhóc 14 tuổi cũng biết yêu kinh lắm đấy.
_ Cậu ấy dễ thương lắm lại nấu ăn rất giỏi nữa!
_ Đừng có khoe ra, khoe ra là anh cưa con bé đó luôn đấy.
_ Kệ chứ, cậu ấy nói là cậu ấy chỉ thích em thôi.
_ Đúng là đồ trẻ con.
Tôi không nghĩ là mình đã thay đổi hoặc có thể nói là tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Đã được một thời gian rồi, bất kể ở đâu, tôi cũng nhìn nó mà không phải là ai khác. Chúng tôi ngủ chung phòng, điều này làm tôi thích thú và hàng đêm, tôi ngắm cái dáng ngủ nghiêng đáng yêu rồi tự mỉm cười như thằng ngốc.
Nhiều lúc tôi không thích nó ôm mẹ, phải chăng là tôi sợ nó cướp mất mẹ của tôi. Mà chẳng cần cướp, nếu đem lên cân thì chắc chắn tôi yếu thế hơn nó. Buồn cười thật, chính tôi lại phủ định lí do này là sao?
*************
Tính toong.
Nó phi từ tầng 3 xuống chỉ để mở cái cửa đang khép hờ, để xem nào, cô bé nào tốt số được em tôi thích thế.
_ Tớ đến rồi đây, Huy.......--cười tươi, giọng thánh thót và xinh--- ơ.! Em chào anh ạ !--- có vẻ như cả hai đứa quên sự có mặt của tôi rồi.
_ Trang à, lên phòng tớ chơi không, rộng cực!
Thằng ngốc này, nó định tấn công nhanh đấy à, bạn gái đến chơi lần đầu mà đã rủ rê như vầy rồi. Này, đừng quên, đó còn là phòng của tôi nữa. Tôi không chấp nhận việc phòng mình bị ô uế được.
_ Huy, mới sáng sớm thì nên ăn sáng đã.
_ Hoàng, anh cứ ăn trước đi, tí nữa bọn em ăn sau.
Tôi bực mình. Và tôi nhận ra rằng cô bé tên Trang đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi vụng trộm. Ha, tôi biết mình nên làm gì rồi.
_ Trưa nay em ở đây ăn cơm nhé, có đúng hai thằng con trai ăn chán lắm.
Tôi cười để cốt gây ấn tượng cho... gì nhỉ? Trang thì phải. Không cần phải nói nhiều, cô bé đó gục rồi, tôi chiến thắng mà chẳng biết chiến thắng với ai.
Mấy bữa sau Trang năng đến nhà tôi, vẫn quấn lấy Huy nhưng không hề bỏ lỡ phút nào để chạm mặt với tôi. Nó cũng biết và tỏ ra khó chịu ra mặt, tụi nó có chia tay không thì tôi không biết nhưng hễ nhìn thấy tôi là thằng nhóc cau mặt lại. Hình như tôi thích nó. Tôi đã ăn một trái táo cấm rồi, tôi sẽ bị trừng phạt như thế nào đây?
*****************
Hai năm trôi qua, sự trừng phạt đau đớn hơn tôi nghĩ, nó luôn ở rất gần nhưng tôi chẳng thể nào nắm bắt được. Huy 16 tuổi, sinh nhật nó vào ngày 17/10, tôi tặng nó một nụ hôn lén lút vào đúng lúc nó được sinh ra 22h 5 phút. Vẫn là sự im lặng trong suốt 1 năm nay, mặt ngoài tôi bình yên nhưng trái tim tôi thì nổi sóng dữ dội.
Nó lớn rồi, không còn là trẻ con nữa.
_ Em sẽ ở kí túc xá!
_ Không được!--- tôi nhảy dựng lên.
_ Nhà xa lắm với lại hai thằng con trai to đùng ở chung một phòng rất bất tiện.
Tôi thấy hơi nhói một chút. Dù tôi đã cố phủ nhận đến mức nào thì cũng không đẩy lùi được sự thật rằng tôi yêu nó. Yêu một thằng con trai và đó là em mình. Nhưng nó thì không.
Tôi đang nói tới câu chuyện ở thì hiện tại tiếp diễn, còn trước ******** là câu chuyện của thì quá khứ đơn.
_ Mẹ cũng đồng ý!
_ Bố cũng vậy.
_ Nhưng con thì không! xa thì đi xe buýt hay đi xe máy như con ấy, bố mẹ nghĩ thằng nhóc này có thể sống một mình được không?
_ Hoàng! Anh nói hơi quá đáng rồi đấy, sống trong KTX chứ có phải là trọ ngoài đâu.
_ Dù thế nào thì con cũng không chấp nhận.
Tôi đùng đùng bỏ ra ngoài sau đó thì thấy ra ngoài chẳng có gì làm nên tôi lại đi nhanh về phòng. Căn phòng đầy dấu tích của tôi và của em. Tôi ngồi xuống giường của Huy, cái giường mà cách đây một năm chúng tôi đã ôm nhau ngủ dưới cái lạnh giá của mùa đông. Em đẩy cửa và đứng trước mặt tôi:
_ Anh bị làm sao thế hả?
'' Bị điên vì yêu em thì em có tin không?''
_ Này, anh trai!
'' Là anh trai nên không được yêu em sao?''
_ Nếu em đi thì anh sẽ được độc chiếm phòng này, dẫn bạn gái về sẽ không thấy phiền phức gì đâu.
'' Không cần bạn gái, người anh yêu đang ở trước mặt anh rồi''
Tôi đã không thể thốt ra một lời nào và mặc cho em thao thao trước mặt, em muốn xa tôi. Em đã lớn rồi, không phải là thằng nhóc suốt ngày tị nạnh vì mẹ nữa. Tôi cười buồn.
_ Em đang thích một người, Hoàng à!.... Người đó rất dễ thương.
Tôi giật mình.
_ Hả? ...à...ừ........vậy sao...?
Vậy là tôi lại phải đi cưa đổ cô bé em thích à? Chết tiệt, tôi đã quá mệt mỏi với mấy con bé trẻ con nhăng nhít rồi.
_ Vì người đó nên em phải đi thôi....
_ Sao?
_ À..... vì em dẫn ai về nhà cũng đều thích anh hết, em không an tâm chứ sao.
'' Ra là vậy à? Vậy thì anh càng không thể bỏ qua rồi, em phải là của anh.''
Tôi đã nghĩ ra một cách, cách để em luôn ở trong tầm mắt tôi. Có lẽ là ích kỉ nhưng vì tôi yêu em nên cách nào tôi cũng phải làm.
**************
Tôi đề nghị cho tôi ra ở trọ cùng em. Vừa nói xong, bố mẹ nghe chưa kịp thủng thì em đã kéo tôi ra ngoài cổng:
_ Anh em nó thương nhau quá nhỉ?
_Ừ, hay chúng nó là brother complex?
_ Em nói gì thế?
_ Em đùa thôi mà.
Tôi đã nghe loáng thoáng mẩu đối thoại vui là chính, đùa là chủ yếu của bố và mẹ. Nếu họ biết tôi có cảm giác kì lạ với Huy thì sẽ thế nào đây?
_ Anh định quản em tới khi nào nữa hả? Em muốn sống một mình, anh hiểu không? Hoàng, mau nói nghe coi!
Em phun cả mưa xuân vào mặt tôi. Gì chứ, sao tôi chỉ để ý tới cái miệng nhỏ xinh của em thôi thế? Chết tiệt, tôi muốn hôn, máu pervert lại nổi lên rồi.
_ Huy!
_ Gì?
_ Tránh ra chút đi, đừng có sán lại gần anh thế!
Em không những không tránh mà còn lắc vai tôi ầm ầm:
_ Anh nghĩ anh là nam châm à?....này, đi mà, cho em rời nhà đi, suốt hai năm nay mình ở chung rồi còn gì. Cho em chút tự do đi ha?
_ Ở với anh em không thấy tự do à?
Tôi kéo tay em và lưng em chạm vào tường, mắt tôi chỉ tràn đầy sự phẫn nộ và đau xót , tôi đang chết dần bởi con dao vô hình của em đấy. Vậy mà em vẫn dửng dưng giương đôi mắt to đen nhìn tôi. Tôi chẳng biết điều gì đang xảy ra trong đầu em hết, rốt cuộc là tôi đứng thứ mấy trong lòng em. Sau mẹ, sau bố, sau cô bé em yêu , sau bạn bè em....tôi không thể chấp nhận khi mình chỉ là anh trai em ....không, thậm chí không phải là anh, tôi chỉ là một người dưng được gắn cái mác gia đình em thôi.
Tôi cúi sát đầu vào em, thì thầm đủ nghe, tôi ghe giọng tôi mà lạ hoắc:
_ Anh cũng chỉ muốn tự do thôi, nếu ở với em, bố mẹ chắc chắn sẽ đồng ý.
Tôi buông em ra, quay bước đi vào nhà , viền mắt tôi có gì đó ươn ứơt và tê tê.
_ Như thế cũng được!
Em nói vọng theo khi tôi đã đi gần khuất, em còn nói thêm câu gì đó nhưng tôi không nghe được. Cả ngày hôm ấy, chúng tôi chẳng nói gì với nhau hết. Tôi nhớ giọng của em nhớ đôi mắt đen thăm thẳm của em đến phát điên vậy mà khi tôi lỡ chạm mắt em, em lảng đi ngay lập tức.
'' Tôi yêu em''
******************