Có lẽ khi đó là lúc cậu tuyệt vọng triệt để, không còn đường lui, tự tay chối bỏ ánh sáng chiếu rọi đời mình.
Vũ nửa khuôn mặt trong ánh sáng, tươi cười thân thiện hấp dẫn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, tràn đầy tuyệt vọng.
“Tôi là con quái vật.”
“Cố ý làm những chuyện xấu xa này.”
Trên giá sách, tay Phương và tay Vũ chạm nhau. Mặt Phương phớt hồng. Vũ nhã nhặn mỉm cười.
“Tôi nhất định sẽ rơi vào địa ngục.”
Hai người tình cờ gặp trong nhà sách, trên hành lang trong trường, mọi lúc mọi nơi. Giờ đây khi Phương nhìn thấy Vũ mắt liền sáng lên, mỉm cười ngọt ngào.
“Mà tôi…cam lòng chấp nhận.”
“Phong, yêu cậu, là căn bệnh bất trị.”
Trăng treo trên bầu trời tối đêm, chiếu sáng một căn nhà hai tầng.
Phong thở phào dựa vào lưng ghế, trên bàn là tờ giấy viết ngoáy gạch xóa đến mức nhìn không ra là chữ gì.
-Phù, rốt cuộc đã thuộc hết, hy vọng ngày mai mình sẽ không hồi hộp tới quên lời!
Cũng đêm hôm đó, tại một ngôi biệt thự, trong căn phòng bày trí tựa như phòng của công chúa cổ tích, vang lên giọng nữ ngọt ngào.
-Ngọc, tình hình sao rồi?
[Vất vả lắm mới đạp hết cả ngàn thí sinh giành được vé du lịch Singapore, yêu tôi đi.]
Giọng Ngọc phát ra từ chiếc loa điện thoại di động. Tay Phương lướt trên bàn phím vi tính không biết gõ cái gì, cười mắng.
-Ghê tởm quá đi, tôi không thích yuri đâu à!
[Xì, làm như tôi thèm bà lắm á. Tôi chỉ cần giai xinh!]
-Ha ha, lần này nhất định phải thành công không được thất bại!
[Hắc hắc, yên tâm đi, hai con cừu đó làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta…]
Trong gian phòng vang lên từng đợt tiếng cười khiến người rợn tóc gáy.
Nguyện chúa, à không, nguyện thần BL vĩ đại phù hộ cho hai bạn Vũ và Phong.
Hôm sau, Phong tinh thần phấn chấn tranh thủ giờ ra chơi chạy ngay tới lớp 11B. Nhưng khi tìm Phương thì cô bạn thân của Phương, Ngọc cho biết.
-Cậu tìm Phương?
Hiện giờ trong đầu Ngọc đang xoay quanh với vận tốc ánh sáng. Một bóng đèn mấy ngàn oát lóe sáng chói lóa. Cô cười đến hồn nhiên, đáp lời Phong:
-Phương đang ở phòng vi tính, hình như là bỏ quên đồ gì đó.
-Cảm ơn!
Thấy Phong chạy trên hành lang, sắp leo lên cầu thang, Ngọc vội vàng chạy tới chỗ ngồi lấy ra di động, ngón tay thoăn thoắt soạn tin nhắn, gửi, tất cả chỉ mất năm giây.
Lúc này trong phòng vi tính, Vũ đang chỉ Phương cách cài đặt phần mềm chương trình. Phương làm như vô tình nói.
-Chuyện lần trước mình nói với Vũ, Vũ đã suy nghĩ xong chưa?
-Chuyện gì?
-Thì là mình có vé du lịch Singapore hai tháng. Mình cũng muốn đi lắm, nhưng hôm đó đã hẹn với Ngọc đi coi ca nhạc rồi. Vũ là bạn của mình, nên mới đưa, bỏ qua lần đi này thì tiếc lắm đó.
-Để tôi suy nghĩ đã.
-Cần gì suy nghĩ! Bên ấy có…
Phương đang ra sức thuyết phục Vũ, chợt cảm nhận điện thoại trong túi quần rung động. Phương đứng lên xin phép, đi ra góc phòng. Nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gởi là Ngọc, Phương nghi hoặc mở hộp thư:
From: Ngọc
To: Phương
Phong đi kiếm bồ, chắc khoảng 3 phút nữa sẽ tới phòng vi tính.
Phương rất nhanh hiểu được ẩn ý của tin nhắn, khóe miệng nhếch lên đường cong tà ác. Phương từ từ đi tới chỗ Vũ, sau đó ‘vụng về’ sẫy chân ngã vào người Vũ. Vũ theo phản xạ ôm lấy Phương, thân hình mềm mại và hương thơm phất vào mũi.
Phương xấu hổ vội vàng nói:
-Xin lỗi, Phương không cố ý…
-Không có gì, Phương có bị thương chỗ nào không?
Vốn Vũ cố ý khiến Phương thích mình, nay có cơ hội ôm nhau tăng tiến tình cảm, cậu không định bỏ qua. Vì thế hai người tiếp tục giữ tư thế Vũ ôm eo Phương, Phương ngồi trên đùi Vũ.
Khi cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Phong nhìn thấy, là hai người ôm nhau quấn chặt không khe hở, Vũ còn hôn Phương!
Bởi vì Phương đưa lưng về phía cửa, cũng vô tình che khuất một nửa khuôn mặt Vũ. Góc độ sai lệch nên hai người mặt đối mặt lại bị nhìn thành đang hôn môi. Cho nên…
Phong vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, bàn tay bấu khung cửa khớp xương trắng bệch.
Phương nghe tiếng cửa mở thì vội đứng dậy, đỏ mặt xấu hổ nhìn người đến.
Vũ thấy Phong, sắc mặt không còn chút máu. Cậu bối rối đứng lên tiến tới trước mặt hắn, lắp bắp giải thích:
-Phong…Phong…. nghe tôi giải thích…
Vũ không phải lần đầu dụ dỗ cô gái Phong thầm mến, nhưng cũng là lần đầu tiên Phong chính mắt bắt gặp. Mấy người trước, Vũ đã kế hoạch tỉ mỉ, khiến các cô gái bị cậu bỏ rơi mà không hề oán hận, còn nghĩ là lỗi của mình, lỗi tại hoàn cảnh, nghĩ tình đầu chỉ đẹp khi tình dang dở. Nhưng bây giờ trước mặt Phong, hắn nhìn thấy cậu ôm Phương. Cậu bối rối không biết nên giải thích như thế nào.
-Tôi…!
Không đợi Vũ nói xong, một nắm đấm đã đập vào má phải của cậu.
Bốp!!!
Vũ theo đà té ngã ra sau, lật đổ ghế.
Phương đứng gần đó kinh sợ hét to, vẻ mặt lo lắng chìa tay muốn dìu Vũ. Cô không quên ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt Phong.
-Cậu là Trần Duy Phong đúng không? Đừng tưởng chơi hay thể thao thì giỏi lắm. Dám đánh bạn học trong trường, tôi sẽ nói cho hiệu trưởng biết!
Phong sắc mặt xanh mét, bị phản bội, bị cô gái mình thích hùa theo tình địch. Tất cả như ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng. Phong siết tay, khớp xương kêu răng rắc, nghiến răng phun ra một câu:
-Tôi mắt mù nhìn lầm ông rồi!
Phong nói xong mạnh mẽ xoay người rời đi. Vũ ngơ ngác nhìn ngưỡng cửa trống rỗng.
-Vũ có sao không?
Bên tai vang giọng nói ngọt dịu, trước mặt Vũ xuất hiện đôi tay búp măng mềm mại. Tay Phương bị Vũ hất ra.
Vũ đứng dậy, ngón tay cái xoa vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn Phương.
-Nếu đã bị cậu ta phát hiện, vậy không cần diễn trò nữa. Cô đã không còn tác dụng.
Phương trợn tròn đôi mắt, không thể tin.
-Vũ?!
Vũ cười lạnh, nói:
-Nói thật cho cô biết, tôi cố ý tiếp cận cô là vì Phong thích cô, tôi muốn cậu ấy thất tình!
Lần đầu tiên Vũ nói ra sự thật cho cô gái Phong thầm mến biết, bởi vì cậu đã quá mệt mỏi rồi. Cậu không thèm quan tâm tiếp theo sẽ là tiếng mắng khó nghe cỡ nào, cô sẽ có hành động gì. Hiện giờ cậu như người chết, không có cảm giác, còn sợ cái gì.
Bất ngờ là một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, bên tai vang lên vẫn là giọng nói dịu ngọt đó.
-Mình biết tất cả rồi, thầm mến Phong, cậu mệt mỏi lắm đúng không?
Vũ kinh ngạc há hốc mồm.
-Làm sao cô biết?
-Suỵt, đừng nói gì hết, tựa vào vai mình, nghỉ ngơi một lúc đi.
Hơi ấm bao quanh thân thể, cho dù hơi ấm này không phải là loại ấm áp cậu cần, nhưng Vũ vẫn là ôm chặt lấy Phương. Hãy để cậu tạm nghỉ ngơi một chút.
Khóe miệng Phương khẽ cong lên, thầm nghĩ: kế hoạch B thành công! Giờ chuyển sang C thôi, nên tìm lý do gì để Vũ viết ‘di thư’ đây? Nhờ dịch truyện ư? Ừm, cách này coi bộ được.
Cho nên nói, fangirl là sinh vật rất đáng sợ!
………………………………
Bàn tay đấm nứt kính treo trong nhà vệ sinh nam. Tấm kính nứt thành lằn dài phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ của Phong.
-Khốn kiếp!
Khuôn mặt Phong vừa phẫn nộ vừa đau xót.
“Tôi không tin Vũ là người như vậy!”
“Nhưng tên đó biết rõ tôi thích Phương, vậy mà dám…”
Nghiến răng lại đấm mạnh một cú, vết rạn trên mặt kính càng hằn rõ.
-Đồ đểu!!!
Thời gian sau đó, Vũ liên tục liếc trộm Phong. Phong thẫn thờ nhìn bục giảng. Hai người không ai nghe thầy giáo giảng bài.
Phong về nhà, cả đêm mất ngủ. Hắn không nuốt trôi cục tức này. Rõ ràng thân thiết như anh em, chơi với nhau bao năm nay, sao Vũ có thể làm ra chuyện như vậy? Càng nghĩ càng tức, đầu óc cũng càng sáng suốt. Phong chợt nhớ ra từ khi quen Vũ, những cô gái hắn yêu thầm đều từ chối hắn. Không phải Phong tự kỷ, hắn cao lớn lại thường xuyên chơi bóng rổ, môn thể thao nào cũng giỏi, còn đại diện trường đi thi Thể Dục Thể Thao cấp thành phố. Bề ngoài ít nhất không xấu, lúc trước bị từ chối, hắn không nghĩ nhiều, cho là mình có điểm nào không tốt. Nhưng qua sự kiện Phương, có thể nào trước kia Vũ cũng từng làm chuyện tương tự? Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Nhưng Vũ làm như vậy vì cái gì? Hàng loạt các lý do liệt kê ra, đến cuối cùng là: Vũ mắc chứng bệnh thích cướp người mà người khác yêu? Nghe nói căn bệnh này là do khuyết thiếu tình yêu và cảm giác an toàn. Mà gia cảnh của cậu ta thì…. Nghĩ tới đây, Phong lắc mạnh đầu. Tại sao hắn nghĩ ngợi một hồi lại vòng về tìm cái cớ thoát tội cho Vũ?
Phong cứ thế trằn trọc đến sáng. Hắn bò dậy rửa mặt, nhìn trong gương phản chiếu khuôn mặt hốc hác túi mắt quầng thâm, thở dài thườn thượt. Mặc đồng phục, hắn cầm cặp mở cửa nhà. Chợt thấy bên cạnh cổng sắt có thân hình quen thuộc. Đỉnh đầu luôn có sợi tóc chĩa thẳng lên trời, Vũ hay phiền não vì việc này, còn bị Phong trêu chọc là kiểu tóc hướng dương. Người đứng cạnh cửa đỉnh đầu cũng có sợi tóc chĩa thẳng lên trên, trong khi các sợi tóc khác thì ngoan ngoãn dán sau gáy.
Nghe tiếng cửa mở, Vũ mừng rỡ đứng thẳng người. Chờ Phong khóa cửa xong, Vũ ngập ngừng nói:
-Phong, chuyện ngày hôm qua…!
Phong mặt không biểu tình lên yên xe, đạp xe lướt qua Vũ đi hướng trường học.
Nhà Vũ cách nhà Phong một con hẻm, bình thường buổi sáng cậu chờ trước cổng nhà hắn, rồi hắn cưỡi xe đạp chở cậu tới trường.
-Xem ra hôm nay phải đi xe buýt rồi.
Vũ cười khổ, nắm chặt quai cặp sách. Cậu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù thế nào cũng phải được Phong tha thứ. Cho dù có bị đánh mắng cỡ nào, chỉ cần Phong chịu nói chuyện trở lại với cậu là được.
Giờ ra chơi, Vũ ngó góc phòng có Phong cùng cánh nam sinh ngồi trên bàn nói giỡn, cậu tiến tới nói:
-Phong…chúng ta nói chuyện…
Một bàn tay túm cổ áo sơ mi của Vũ, siết chặt như muốn nhân đó làm cậu nghẹn thở.
Phong túm cổ áo Vũ, mặt để sát, giận dữ nói:
-Cút! Lê Nguyên Vũ, nghe cho kỹ! Tôi không bao giờ muốn thấy cái mặt ghê tởm của Vũ nữa!
Không khí trở nên nặng nề tĩnh lặng, chỉ nghe vài tiếng hít thở.
Vũ bỗng nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
-Nếu tôi biến mất, Phong sẽ vui chứ?
Phong nhìn thấy sắc mặt Vũ tái nhợt, lòng cảm giác đau nhói. Hắn kịp lấy lại tinh thần, thả tay ra, cười lạnh:
-Dĩ nhiên là vui rồi, tới chừng đó tôi sẽ đốt pháo chúc mừng!
Phong nói xong không thèm nhìn Vũ, tiếp tục cùng lũ bạn tán dóc.
Vũ nhìn Phong thật lâu thật lâu, lặng lẽ quay lưng đi.
Ở một nơi nào đó trong trường, giọng một nam sinh ủ rũ nói.
-Lúc trước Phương nói có vé đi Singapore, bây giờ còn không?
-Đương nhiên còn! Vũ đi chơi vài tháng cũng tốt, thư giãn tinh thần!
-Phương, thật xin lỗi, cậu tốt vậy mà lúc trước tôi cứ nghĩ cách lợi dụng, làm tổn thương cậu.
-Đừng nói vậy, chúng ta là bạn thân mà! Hay Vũ không thèm xem mình là bạn?
-Không, Phương là người bạn tốt nhất trên đời!
Kể từ ngày đó, Phong không còn nhìn thấy Vũ. Thỉnh thoảng nhìn cảnh vật, chợt nhớ đến khuôn mặt cậu. Thỉnh thoảng hắn theo thói quen, sẽ bật thốt.
-Vũ, giờ chúng ta…
Sau đó nhìn lại bên người là không khí trống rỗng. Những lúc đó, trong lòng Phong dao động, muốn tìm Vũ, làm hòa. Nhưng nỗi sỉ nhục bị phản bội và lòng tự tôn đã ngăn bước chân. Phong nghĩ, chắc giờ này Vũ đang vui vẻ hẹn hò với Phương, hắn cần gì mất mặt đi tìm người ta?
Đã qua bảy ngày không thấy Vũ. Thứ hai đầu tuần, Phong vào lớp vừa đặt cặp sách lên bàn thì trước mặt vang lên giọng nữ.
-Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Phong ngẩng đầu. Là Phương!
Phong gật đầu, đi theo Phương tới hàng cây nơi sân trường, chỗ đó vắng vẻ ít người qua lại. Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, rối loạn. Nhưng hắn không phát hiện, cảm giác tim trật một nhịp khi gặp Phương, cảm giác kích động vui sướng khi cùng Phương nói vài câu, đã không có. Hắn suy nghĩ là quan hệ giữa Phương và Vũ như thế nào? Tại sao cô đột nhiên tìm hắn? Hay là chuyện có liên quan đến Vũ?
Phương chợt ngừng bước chân, xoay người lại đối diện Phong, ánh mắt như nhìn thấu tầm hồn làm hắn chột dạ bản năng tránh né.