Thương Thầm

[Oneshot] Thương thầm


Author: Tinhvặn
Email: tinhvanwing@yahoo.com
Genres: shounen ai, romance
Rate: K+
Warning: không có
Status: oneshot
Summary: Một câu chuyện tình cảm tuổi học trò nhẹ tựa làn gió mát. Tôi yêu cậu và cậu yêu cô ấy mà cô ấy lại là fangirl. Kết cuộc sẽ như thế nào đây?A/N: Viết xong truyện rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cái tên, thật là thê sờ thảm! Ráng lắm mới nặn ra được cái tên truyện, tuy nó sến kinh, mình công nhận. Thôi thì ai cũng biết mình dở nhất đặt tên mà, ráng chịu cơn ói coi tiếp nhé bạn!


Thương thầm

Trẻ con là sinh vật vừa thuần khiết vừa tàn nhẫn nhất thế giới. Chúng thuần khiết vì không biết gì. Chúng tàn nhẫn, vì không biết hành động nào làm tổn thương người khác, lời nói nào sẽ mang lại vết sẹo trong tâm hồn cả đời.

Trong sân trường tiểu học, một bé trai khoảng bảy, tám tuổi dụi mắt khóc, xung quanh những đứa bé khác ác ý trêu chọc.

-Lêu lêu khóc nhè!

-Đồ không có cha!

-Đồ con gái!

-Hi hi ha ha!

Tiếng con nít trong trẻo thốt ra lời tàn nhẫn nhất.

Nó không biết mình có lỗi lầm gì. Không có cha là tội lỗi sao? Một người cha say xỉn đánh đập vợ con, nó không cần.

Nó bỏ ngoài tai những lời chế giễu của lũ trẻ. Vì đã nghe quen rồi, không cần để ý.

Thấy nó không có phản ứng, chúng chuyển sang xô đẩy nó. Chẳng mấy chốc, cả người nó lấm lem bùn đất và làn da trầy xước. Những học sinh khác vẫn tụ tập chơi đùa trong sân, như thể không hề nhìn thấy một nhóm bạn đang bắt nạt bạn học khác. Bởi vì đã quá quen thuộc, nên bỏ qua.

Nó tự nhủ, đau đớn ngoài da không là gì, khi về mẹ sẽ dịu dàng xức thuốc an ủi nó. Nó không cần có cha, nên sẽ không vì lời nói đó mà đau lòng muốn khóc.

Bỗng một bé trai xông ra đạp sau lưng thằng bé mập, khiến thằng nhóc ngã sấp xuống. Cú đập quá mạnh, thằng bé mập cái trán đập trúng hòn đá chảy máu, thấy máu, thằng nhóc khóc toáng lên. Lũ trẻ con kinh ngạc quên cả trêu chọc, ngơ ngác nhìn.

Bé trai mới xuất hiện kiêu ngạo thách thức:

-Muốn đánh nhau hả? Xông lên coi!

Đám nhóc sợ hãi, hét to và chạy toán loạn. Cậu bé kia vẻ mặt vênh váo nói:

-Hừ! Dám ăn hiếp bạn của Phong thì coi chừng, Phong mới đi học Vovinam nè!

Phong quay sang nhìn nó, bắt chước vẻ mặt ‘người lớn’ và lời kịch trong phim truyền hình hôm qua, cái giọng non nớt phối hợp lời nói hùng hồn thì có chút buồn cười:

-Đừng khóc, từ giờ có Phong bảo vệ Vũ, không cho những người đó bắt nạt Vũ!

Nó ngước đôi mắt to tròn đẫm nước, cười sáng lạn gật mạnh đầu.

“Tôi không ngờ rằng, tình cảm con nít đó, theo thời gian đã biến chất.”

“Chín năm đã trôi qua, bất giác ngoái đầu nhìn lại, tất cả đều thay đổi.”

“Tôi không biết từ khi nào, Phong không chỉ là người hùng trong lòng tôi, mà biến thành…bạch mã hoàng tử.”

Vào giờ ra chơi, trong hành lang trường học tấp nập các học sinh. Đám nam sinh nghịch ngợm không mặc áo sơ mi trắng đàng hoàng, vạt áo nửa trong nửa ngoài giắt lưng quần tây màu xanh. Có đứa nghịch ngợm cởi nút hở tới ngực, lộ ra bên trong áo thun ba lỗ. Thậm chí có đứa cởi trần, khiến các nữ sinh đi ngang đỏ mặt thét chói tai. Nữ sinh mười bảy tuổi đã trổ mã trong áo dài trắng thướt tha. Các nhạc sĩ nhà thơ quả là không khen quá lời, khi ví von tà áo trắng tựa mây bay hút cả hồn người.

Trên hành lang qua lại nhiều người, ánh mắt nữ sinh lại lén lút liếc trộm cậu nam sinh vừa đi qua. Chàng trai vóc dáng mảnh khảnh, không quá cao, khoảng chừng một mét bảy. Gọng kính không che hết khuôn mặt thanh tú, toát ra khí chất nho nhã. Đôi môi phớt hồng hình trái tim khiến bao cô bé mối tình đầu nằm mơ muốn hôn lên đó. Đó chính là Lê Nguyên Vũ, học sinh lớp 11A, giỏi toán nhất trường.

Lớp 11B, bên cạnh khung cửa có một nam sinh khom lưng, lấp lấp ló ló không biết định làm chuyện nghịch ngợm gì. Giờ ra chơi hầu như không ai ở lại trong lớp, trừ hai nữ sinh có vẻ chăm chỉ đang giở sách viết bài.

“Tôi nghĩ mình điên rồi. Thật sự điên. Tại sao tôi có thể thích…”

Vũ vươn tay chạm vào vai cậu nam sinh núp bên khung cửa. Giật mình bị người vỗ vai, cậu nam sinh vội xoay người lại, hai người đối mặt nhau.

“…Người này, bạn thân từ nhỏ của tôi, Phong.”

Phong vẻ mặt nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Thói quen vò rối mái tóc ngắn, bực tức gầm nhẹ:

-Ông có biết làm vậy hù chết người không hả?

Vũ mỉm cười, thói quen nâng gọng kính.

-Ông đang nhìn lén ai đó? Hoa khôi Phương phải không?

Phong giật bắn người, phản xạ liếc trong phòng học. Hai nữ sinh bên trong dường như không nghe thấy lời vừa nãy, đang thảo luận về bài học. Phong thở phào nhẹ nhõm, bịt miệng Vũ kéo đi.

-Nhỏ mồm chút đi cha nội!

Sau khi Phong kéo Vũ đi khỏi hành lang, một trong hai nữ sinh lấy đầu bút bi khều tay cô bạn.

-Ê, Phương, người ta đi rồi, còn giả bộ thục nữ cái gì?

Cô gái tên Phương ngẩng đầu, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn ướt nước, mũi thẳng, đôi môi nhỏ xinh. Cổ áo dài càng làm nổi bật cái cổ thanh mảnh trắng nõn, và cả phần eo mảnh mai chỉ một tay đã ôm hết. Mái tóc đen dài tới eo tết một bím sau lưng. Đây là Lý Thanh Phương, được bầu chọn hoa khôi lớp 11, nổi tiếng là người dịu dàng đẹp người đẹp nết. Lúc này hoa khôi vươn vai duỗi tay, cởi bỏ nút gài cổ áo, một chân gác lên băng ghế, nếu tay thêm điếu thuốc thì giống hệt hình tượng học sinh hư.

Cô gái ngồi bên cạnh không bắt mắt như Phương, da bánh mật, tóc cột đuôi gà, đôi mắt tinh nghịch xoay tròn. Đấy là bạn thân của Phương, Huỳnh Thị Cẩm Ngọc. Đừng nhìn cô là con gái, nhưng chơi bóng rổ không thua gì cánh con trai. Ngọc nhìn Phương dáng ngồi bất nhã, tặc lưỡi cảm thán.

-Phong mà nhìn thấy hình tượng hiện giờ của Phương, thì thể nào cũng tan vỡ ảo tưởng mối tình đầu.

Phương nghe vậy, bĩu môi đáp trả:

-Xì, làm như tôi thèm lắm, nếu không phải vì kế hoạch vĩ đại…

Ngọc mắt sáng lên nói:

-Mới nãy Phong bá vai ôm cổ Vũ đó, môi còn chạm vào vành tai Vũ! Tôi nhìn thấy rõ ràng!!!

Phương mắt cũng sáng lên, háo hức hỏi:

-Thật hả? Kể rõ nữa coi, kiểu ôm vai như thế nào? Bộ phận nào trên cơ thể Phong chạm vào người Vũ? Nói kiểu thì thầm hay khàn khàn hay trìu mến? Còn có…

Không sai, hai cô gái này, kỳ thật là fangirl, yêu thích nhất là xem truyện tranh hay truyện chữ kể về tình cảm hai anh đẹp trai. Vì sao nói là hai anh đẹp trai mà không nói là nam yêu nam? Phương giải thích như thế này: không hứng thú với trai lớn tuổi, thanh xuân mới tốt, trai xấu coi làm gì. Người ta chỉ muốn thấy hai anh đẹp trai đi bên nhau thôi!

Cho nên khi Phương nhìn Phong và Vũ cả ngày luôn như hình với bóng, mới đầu là con mắt fangirl lệch lạc, sau đó phát hiện ra bí mật. Đó là khi cô biết Phong thầm mến mình, cũng từ khi đó, mỗi lần Vũ thấy cô là con mắt như muốn giết người. Dù cặp mắt kính đã che giấu, nhưng Phương dám thề đó là ánh mắt ghen ghét. Vì thế trong đầu Phương nghĩ ra một loạt kịch bản như sau: uke thích seme mà seme vô tư không biết, thế là uke ngoài mặt mỉm cười, trong lòng đau khổ trốn vào góc ngồi khóc một mình, ngắm trăng phun ba lít máu….Càng nghĩ Phương càng thấy cảm động chuyện tình gian truân khổ sở của Vũ, vì thế ngầm ra một kế hoạch, giúp cho hai người gạo nấu thành cơm.

Kế hoạch đó là gì? Phương biết, Ngọc biết, tác giả biết, Phong và Vũ không biết.

Trên sân thượng vắng người, hai nam sinh ngồi dựa vào hàng rào.

Vũ ngậm điếu thuốc, đưa bao thuốc lá nhô lên một điếu chìa hướng Phong.

-Hút một điếu không?

Phong cau mày giật lấy điếu thuốc trên môi Vũ, gắt giọng:

-Đã bảo ông không được hút thuốc mà! Chúng ta chỉ là học sinh, còn chưa trưởng thành! Hơn nữa hút thuốc có hại cho sức khỏe!

Phong đứng lên chân dụi tắt điếu thuốc. Vũ trong lòng thầm vui sướng vì Phong quan tâm sức khỏe của mình, ngoài mặt giả bộ khiêu khích nói:

-Là đàn ông dĩ nhiên phải hút thuốc!

Nếu lúc này Phong ngước nhìn, sẽ thấy khóe miệng Vũ nhếch lên, đôi mắt sáng long lanh. Nhưng Phong đang bận rộn chà đạp nguồn gốc căn bệnh ung thư, nên đã bỏ lỡ.

Phong ngồi trở lại chỗ cũ, nhíu mày.

Vũ cười, nghiêng người đụng vai Phong, đánh trống lảng nói:

-Không nói nữa. Ông nhìn lén hoa khôi Phương sao rồi? Đã ghiền chưa?

Im lặng một lát, Phong đẩy Vũ ra, sắc mặt nghiêm túc nói:

-Vũ, tôi có chuyện cần ông góp ý.

Vũ nghe vậy ngồi thẳng người, nâng gọng kính, mỉm cười:

-Có chuyện gì? Cần tôi tư vấn tình yêu hả?

Mặt Phong hơi hồng, nhăn nhó nói:

-Tôi định trong tuần này sẽ tỏ tình với Phương, ông thấy được không?

Vũ mấp máy môi:

-Ồ?

Phong vò rối tóc, có vẻ phiền não nói:

-Tôi nghĩ kỹ những lời ông nói rồi. Có thể tôi đối với Phương chưa chắc là tình yêu, chỉ là cảm giác thích thôi. Có lẽ tôi thích chỉ vì Phương dịu dàng và xinh đẹp. Nhưng mà tôi muốn thử bắt đầu. Biết đâu khởi đầu là thích, sau này thành yêu thì sao?

Phong lại vội vàng nói:

-Với lại chưa chắc người ta thích tôi! Cô ấy xinh đẹp như thế, cái đuôi xếp hàng dài tới cổng trường! Nhưng tôi không muốn chưa bắt đầu đã bỏ cuộc!

Vũ cúi đầu, tóc mái và mắt kính che đi ánh sáng lạnh lùng, và cả đáy mắt chua xót.

-Vậy chúc ông thành công. Có cần tôi soạn sẵn lời không?

Toàn bộ tâm trí Phong đều tập trung vào việc thổ lộ tình cảm, không nghe ra câu trêu chọc nói bằng giọng nghẹn ngào. Phong vỗ ngực hùng dũng nói:

-Không cần, thổ lộ tình cảm thì phải là lời nói xuất phát từ trái tim!

-Vậy chúc ông thành công.

Bàn tay Vũ siết chặt thành nắm đấm, khẽ run giấu sau lưng. Không ai thấy, không ai biết, bóng tối đang xâm chiếm trái tim.

“Phong, việc đến nước này, là Phong ép tôi!”

Reng reng reng!

Buổi chiều tan trường là thời khắc các học sinh mong đợi nhất. Nhưng không may ngay lúc này mưa rơi tầm tã. Học sinh có dù thì bung dù. Có áo mưa thì mặc áo mưa. Không có thì để cặp lên đầu đội mưa chạy đi.

Rào rào rào!

Giọt nước đập vào cành lá, đất đá, tạo nên khúc nhạc kỳ diệu. Phương tựa vào cây cột, nhắm mắt lắng nghe. Chợt có tiếng nói vang lên từ sau lưng cô.

-Tôi có dù, bạn có muốn đi chung không?

Phương mở mắt ra, nhìn thấy Vũ đứng trước mặt mình. Cô mỉm cười, âm thanh thánh thót hòa cùng tiếng mưa:

-Vậy làm phiền bạn.

Trên đường đi, Vũ khéo léo bắt chuyện, Phương duyên dáng trả lời, không khí có vẻ thân thiết và ấm áp. Chỉ là hai người có hai tâm tư khác nhau.

Phương nghĩ chính là: quả là uke điển hình, nhìn xem bờ vai này, nhìn xem thắt lưng này, ưm, mông tròn căng, chân thon dài, đúng là tướng uke. Oa, da trắng quá, trắng hơn cả mình, giọng nói khiêu gợi ghê. Nếu mà lúc xxoo seme nghe được chắc nhũn thắt lưng quá. Mà không biết lúc ooxx, giọng seme khi gọi uke có giống như trong mấy anime, khàn khàn mà gợi cảm không? Thật muốn biết quá! Không được, phải mau đẩy nhanh tốc độ, chờ không nổi nữa!

Còn Vũ thì trong đầu tỉ mỉ bày ra kế hoạch khiến Phương yêu mình. Cậu có đầu óc, cũng có tài năng, và cả ngoại hình. Cậu tin tưởng chỉ cần lên kế hoạch, không lâu lắm sẽ có được trái tim của hoa khôi của khối 11. Như vậy Phong sẽ thất tình, sẽ không có cô gái nào chen ngang giữa hai người. Nghĩ như vậy, lẽ ra Vũ nên vui vẻ, nhưng trong lòng chỉ cảm giác trầm trọng. Phong không phải lần đầu mến con gái, tuy tất cả chỉ là thầm mến. Mấy chục lần âm thầm phá rối, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi rồi. Khi nào thì mới là cuối cùng? Khi nào thì cậu có can đảm thổ lộ tình cảm, sau đó đặt dấu chấm dứt?

Loading disqus...