Take me home

[Short fic] Đưa em về... (Fic dịch)


Tên gốc: Take me home

Tác giả: peccavi

Độ dài: 2 chaps

Thể loại: Yaoi (17+)

Warning: Violent, Non-consensual, Language, S&M.

(Lạy Chúa, làm ơn đừng hiểu thành Slave & Master nhá, nhớ rằng nó là Sadism & Masochism nhá, hiểu ngược nghĩa là chết liền =___=)

Nguồn: Adult Fanfiction


1. ĐƯA EM VỀ

Cuộc gặp gỡ giữa tôi với Gerald mang tính tình cờ nhiều hơn là duyên phận. Đêm đó tôi đi tìm giai, nhưng Gerald không phải là lựa chọn số một, nói trắng ra là loại tôi chẳng thèm để mắt tới. Vậy nên không có tí ánh sao lấp lánh hay định mệnh thăng trầm gì --- chuyện cứ thế xảy ra thôi. Nhưng những khoảnh khắc tuyệt nhất đời người thường bắt đầu theo cách đó, phải không? Thật ra tôi cũng không cần phải phàn nàn, vì chúng tôi đã có một đêm quá tuyệt --- ít nhất là tôi thấy thế.

Đêm ấy tôi quyết định đến quán Sublime ở ngoại ô thành phố, quán đình đám nhất lúc bấy giờ. Phải trên 25 tuổi mới có thể đặt chân vào cái quán khỉ ho cò gáy này. Điều đó làm tôi hứng thú. Có cái quái gì đặc biệt, mạnh mẽ đến mức phải đặt giới hạn tuổi cao như thế? Cả đêm tôi lượn từ bar này sang bar khác, nhưng rốt cuộc vẫn muốn thử đến xem sao. Vấn đề duy nhất là, tôi mới 20 tuổi, và có gương mặt búng ra sữa. Thường thì tôi mặc đồ khá đơn giản, áo sơ mi đen, quần bò cùng tông. Tôi cố tình chải tóc bẹp xuống để trông già hơn, nhưng cuối cùng lại tạo hiệu ứng ngược. Nói gì thì nói, tôi vẫn trông đủ lớn để có thể mua thuốc lá.

Chiếc xe taxi tôi gọi đỗ cách quán vài con phố, và càng bước lại gần thì tiếng nhạc nhảy xập xình càng như lan ra trong bầu không khí lạnh giá của tháng Tám. Gã bảo vệ đứng một bên cửa trông rất khiếp đảm, và rất hộ pháp. Kiểu nói ngọt nhạt tôi hay dùng với mấy thằng khác chắc không xi nhê với gã. Tôi tiến thẳng tới cửa sau, hi vọng lọt được vào. Rẽ vào bên hông toà nhà, tôi thấy có gã bảo vệ khác ở đó … Không, loại đó không gọi là bảo vệ được… gã hợp với định nghĩa về “người gác cửa” hơn là bảo vệ. So cơ bắp hay vẻ hống hách với gã đứng ở cửa chính còn chẳng đáng xách dép. Hợp ý tôi quá rồi. Đầu tôi vang lên một giọng nho nhỏ của “tự ái”, rằng tôi phải ra chiến với gã đứng cửa chính kìa, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Giở thói khoe mẽ ra có khi còn chẳng vào được. Phải biết tiến biết thoái, chọn đối thủ mình có thể thắng được ấy. Gã này ý mà, tôi thắng ngon ơ.

Hắn đang lơ đãng hút thuốc và ngước nhìn lên khi tôi tiếp cận.

“Muốn giề?” Gã lèo nhèo. Ấy dà, say khướt rồi, thế này càng dễ.

Tôi nở một nụ cười thân thiện. “Muốn vào trong.” Hắn cười nhạo.

“Mày đùa hả? Cái mặt trông vẫn còn ở tuổi bú tí mẹ thế kia.”

Tôi cứ tiến về phía gã và chỉ dừng cách gã vài feet, ẩn mình trong bóng tối nơi ánh đèn đường không thể chiếu tới. Tiếng nhạc bên trong nhộn nhịp hơn, điên đảo hơn. Tôi tưởng tượng ra những thân hình đẫm mồ hôi, mắt nhắm nghiền, cơ thể uốn éo đang chờ sự xuất hiện của riêng tôi.

“Tôi bú nhiều thứ lắm”, tôi lẩm bẩm, để những câu chữ nhiều nghĩa treo lơ lửng trong không khí.

Mặt gã xầm lại, hiểu ra ý tôi vừa nói. Gã ném điếu thuốc hút dở xuống đất, dùng chân dập tắt.

“Mày có thể làm gì để vào được hả, nhóc?”

Tôi cười thầm kiểu ứng xử ngu xuẩn của gã. Những cuộc gặp gỡ thế này đáng ra phải ngọt ngào và khiêu gợi. Đằng này, chỉ một câu nói đó của hắn mà mọi thứ diễn ra cứ như đoạn mở đầu của một tập phim con heo. Chắc thằng nào cũng xem phim rồi học từ đó ra hết.

Tôi muốn vào đó đến mức nào á? Muốn chết đi được. Tôi làm được gì để vào á? Tất. Đêm nay tôi có việc cần làm, nhưng lại chưa được thoả mãn.

Vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn và giữ mình trong bóng tối, chầm chậm quỳ xuống, tôi mỉm cười với gã.

“Kéo khoá quần xuống rồi lại đây, tôi chỉ cho.”

Gã cười khúc khích, liếc quanh và tiến về phía tôi. Ờ, phải rồi, mẹ thằng chó, tới đây với ông nào…

Ba mươi phút sau, tôi đoàng hoàng bước qua cổng sau không gặp trở ngại gì, lau miệng và tay vào hông áo. Việc tôi làm lúc nãy không thích thú mấy, nhưng tôi vẫn đưa gã vào chung danh sách với “n” thằng qua tay tôi trước đó. Giá như tôi hỏi được tên gã thì tốt…

Tôi lẻn vào trong quán và tiếng nhạc rock ầm đến mức tưởng thủng màng nhĩ. Các sàn bình thường tràn ngập ánh đèn nhấp nháy, những vũ công điên loạn và đủ các loại âm thanh, nhưng nơi này không thế. Xung quanh chỉ có bóng tối từ vài cái đèn đỏ đặt trên tường, đổ những cái bóng dài trùm lên mọi thứ. Bản nhạc kết thúc, và bản khác ngay lập tức thế vào. Tiếng nhạc nổ ra từ dàn âm thanh trên trần, trên tường và trong các góc phòng. Nó khiến răng tôi đánh vào nhau lập cập và mang lại cảm giác việc tôi làm lúc nãy cũng đáng. Tôi thu hút vài ánh mắt khi đi qua một nhóm phụ nữ đang ngồi buôn chuyện. Tôi mỉm một nụ cười duyên dáng nhất về phía họ và ngay lập tức được hồi đáp bằng một loạt ánh mắt “lại đây nè cưng”, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi. Họ xinh đẹp thật, có khi cũng thú vị nữa, nhưng không phải tuýp của tôi.

Tôi thả mình xuống quầy bar, tấn công đĩa lạc - hay ít ra tôi cũng hi vọng nó là lạc thật - và để âm nhạc cuốn bay mọi thứ.

“Chú em đủ tuổi vào đây thật không đấy?”

Tôi nhìn lên và thấy anh chàng bartender cười với mình. Tôi, dĩ nhiên, cười lại.

“Tôi vào được rồi đấy thôi.” Tôi đáp gọn lỏn. “Anh đã tới rồi thì nhân tiện, tôi gọi đồ uống được chứ?”

Tôi đã rất ngạc nhiên khi anh chàng lắc đầu. “Tôi không rõ cậu vào đây bằng cách nào, nhưng chắc chắn cậu chưa đủ tuổi uống rượu. Đưa chứng minh thư ra đây, nếu tôi sai, tôi sẽ phục vụ cậu. Tôi có thể để mặc cậu làm trò ở trong này, nhưng tôi có quyền từ chối cung cấp rượu cho cậu.”

Tôi nhíu mày. Thằng này nói thật hả? Tôi nổi giận… hơn cả giận. Mãi mới vào được mà không thể uống rượu?! Tôi có mang theo chứng minh, nhưng chìa ra cho nó xem chẳng phải ‘vạch áo cho người xem lưng’ sao? Đương nhiên tôi không đủ lớn để vào quán, nhưng đến uống rượu còn chưa đủ tuổi nữa. Mẹ kiếp.

“Bỏ qua có được không?” Tôi hỏi đầy hi vọng, biết đâu dụ được anh chàng. “Anh không nói, tôi không nói, chẳng ai biết.”

Một lần nữa, anh ta lắc đầu. “Không được đâu, nhóc.”

Tôi đang định mở miệng cho anh ta biết gọi tôi là “nhóc” thì thế nào, bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi.

“Peter gây rắc rối cho cậu hả, Toren?”

Anh chàng bartender, Toren, cười. “Ê Gerald.”

Tôi quay lại để xem gã Gerald này thế nào, và phải cố lắm để giữ miệng khỏi rụng ra. Mẹ kiếp, hắn nóng bỏng ghê. Hắn khẽ bóp vai tôi và nháy mắt.

“Anh đã bảo em chờ đằng sau mà, Peter?”

Lúc ấy tôi có hai lựa chọn. Phương án A - kệ xác hắn và ngồi đó với cái miệng khô khốc; Phương án B - trở thành “Pete” và lợi dụng hắn mọi đường. Thế đấy, đầu gối cũng nghĩ được.

“Xin lỗi, Gerald. Gọi em là Pete-thiếu-kiên-nhẫn vậy.” Tôi nhếch mép.

Gerald đẩy hai tờ bạc qua mặt bar. “Hai ly như mọi khi, Toren.”

Toren nhìn tôi vẻ khó chịu ra mặt nhưng vẫn làm đồ uống và đưa cho Gerald. Tôi biết thừa hai ly rượu này chẳng đến 10 đô, nhưng hai tờ bạc Gerald đưa thì có mệnh giá hàng trăm. Rõ ràng hắn trả tiền cho cả sự im lặng của Toren chứ không chỉ hai ly rượu.

“Tận hưởng đi,” anh chàng nói không thật lòng lắm. Tôi cố cưỡng lại ham muốn lè lưỡi trêu tức --- người lớn mà lị --- rồi theo bước Gerald. Chúng tôi ngồi xuống một bàn khá khuất ở góc bar. Loại đàn ông nào mua rượu cho người chưa đủ tuổi và đưa người ta vào khu vực kín đáo thế này? Loại biến thái chứ gì nữa. Ôi dào, thế giới này sắp biến thành cái gì đây?

Chúng tôi ngồi xuống và tôi cẩn thận hớp một ngụm nhỏ để xem nó là cái gì và vị tởm đến mức nào. Oẹ, tôi sẽ chẳng bao giờ gọi loại này, nhưng ít nhất cũng uống không mất tiền.

“Em vẫn là Pete hả?” Tôi hỏi.

Gerald cười ngọt ngào nhưng đôi mắt xanh lấp lánh của hắn cứ như muốn lột phăng quần áo trên người tôi ngay tức khắc. Nó khiến tôi nghĩ biết đâu mình nên uống rượu rồi đánh bài chuồn.

“Em muốn là ai chẳng được.” Hắn đáp trơn tru.

“Neil.” Tôi mỉm cười.

“Hân hạnh.” Hắn nói khẽ, vẫn nhìn như thể tôi đang nằm trên đĩa với một quả táo trong miệng.

“Vâng.” Tôi đáp với vẻ thiếu nhiệt tình ra mặt và nhấp thêm vài ngụm rượu.

“Anh tò mò một việc, Neil, làm sao em vào được đây?”

Tôi nhún vai bất cần. “Quyến rũ một chút là ổn thôi.”

“Ừm”, Gerald cười tủm tỉm. “Đồng ý, chút xíu nữa thôi là em dụ được Toren rồi.”

Tôi nhíu mày. Ok, thỉnh thoảng vẻ quyến rũ của tôi không hiệu quả cho lắm, rồi sao? Chắc hắn cũng nhận ra câu nói của mình làm tôi khó chịu, nên mới thận trọng chạm vào tay tôi.

“Này, đừng thế, anh chỉ đùa thôi.”

“Thế hả? Sao em không thấy hài hước nhỉ?” Tôi làu bàu.

“Anh làm thế nào để em vui lên đây?” Gerald hạ giọng. Tôi cứng người khi cảm nhận tay hắn trượt khỏi tay tôi và lần xuống dưới bàn, đặt lên đùi mình. Tay hắn chầm chậm tiến dần lên cao như thể dò phản ứng xem tôi sẽ để mặc cho hắn lộng hành hay nhảy dựng lên la hét. Hắn xoa bóp đùi tôi và lần mò tới “vùng trung tâm”. Tôi mà nói không thích thì rõ là nói dối. Khi tay hắn mơn trớn phần giữa hai chân, tôi đã ‘cương’ như đá và cứ cứ đẩy hông về phía bàn tay đang sờ mó của hắn.

Ơn trời là có cái bàn che đi bàn tay hắn đang tung hoành giữa hai chân tôi. Hắn trườn lại gần và uốn mình thì thầm vào tai tôi. Tôi thề rằng ai đi ngang qua hay liếc mắt sang hướng này cũng sẽ biết ngay chúng tôi đang làm trò mèo gì. Hắn lè lưỡi liếm vành tai tôi. Tôi rên lên và dương vật như sắp nổ tung bên trong chiếc quần bò. Gerald dùng răng khẽ nhai thuỳ tai.

“Anh đưa em về nhé?”

Nên? Không nên? Nên? Không nên? Mẹ kiếp, tôi vốn không định rời nơi đây với người như hắn. Tôi còn chưa định về nữa kìa. Giở bao nhiêu mánh mới vào được đây. Nhưng tay hắn quá “lành nghề”, lưỡi hắn ấm và ướt lướt trên da thịt. Tôi quay lại đối diện với hắn và hơi thở nóng hổi của hắn phà vào mặt tôi. Tôi hít vào mùi cồn vừa mạnh mẽ vừa say sưa.

“Đưa em về.” Tôi thì thầm.

Gerald bóp đùi tôi lần cuối rồi rụt tay lại. “Rất sẵn lòng”, hắn khẽ đáp.

Chúng tôi rời quán và hai mươi phút sau tôi bước vào căn biệt thự lộng lẫy của hắn. Gần như ngay lập tức, hắn cởi bỏ áo khoác và đi về phía mà tôi đoán là phòng ngủ. Tôi theo chân hắn. Vừa bước qua cửa, hắn đẩy tôi vào tường, hôn ngấu nghiến như thể môi tôi là bữa ăn cuối cùng trong đời hắn. Tôi biết ngay rằng lúc rời khỏi đây nó sẽ đau, thậm chí còn sưng vù nữa kìa. Đôi tay hắn lần mò cơ thể tôi, nắn bóp qua lớp áo và cuốn chặt lấy tôi như một con rắn. Về cơ bản, tôi bị đè chặt, kẹp giữa hắn và bức tường, nhưng thành thật mà nói thì tôi cũng không có gì cần phàn nàn hết.

Hắn lột phăng cái áo và lại dính chặt lấy đôi môi của tôi, khẽ rên rỉ. Bàn tay hắn đáp xuống cái quần, vừa mở khuy vừa đẩy lưỡi vào thám thính khoang miệng tôi. Tôi đột ngột hạ thấp mình, thoát khỏi vòng kìm kẹp và nụ hôn của hắn rồi đứng sang một bên. Tôi đi tới cạnh giường, ngồi xuống, ngả người ra sau cười nhạt. Gerald cởi áo và ném nó sang bên cạnh. Vài giây sau, chiếc quần của hắn cũng theo gót.

Hắn tiến về phía tôi, quỳ xuống và thò tay vào trong lớp quần bò tôi mặc, nắm chặt lấy dương vật đã căng cứng của tôi. Tôi không kịp ngăn tiếng rên thoát ra khỏi miệng, và nhấc mông khỏi giường để vào sâu hơn trong bàn tay đang vuốt ve ấy. Người tôi cong lên khi cảm nhận cái miệng nóng ấm của hắn ngậm quanh “của quý”. Tóc hắn có cảm giác kỳ cục nửa cứng nửa mềm do vuốt keo. Tôi lướt tay mình qua và ấn đầu hắn theo hướng tôi muốn. Hắn tăng tốc, không dùng đến răng nhiều lắm nhưng cứ kéo rê lưỡi dọc thân và dùng môi mút như thể miệng hắn là cái máy hút bụi mini. Chút xíu nữa thôi là tôi có thể quên hết mọi hối hận khi quyết định về nhà với hắn.

Hắn dùng tay kéo quần tôi xuống và bắt đầu lướt dần trên hai chân. Khi hắn mò tới đầu gối, tôi ép lý trí hoạt động và đẩy hắn ra.

“Em làm được,” tôi thì thầm. “Anh nằm lên giường đi.”

Gerald nhếch mép rồi đứng dậy. “Anh đưa em về mà em đòi dạy anh phải làm gì sao?”

Tôi với tay kéo “cái ấy” của hắn vài cái thật mạnh. “Phàn nàn hả?”

Gerald dứt ra và tiến về phía bên kia giường khi tôi cởi quần và bốt, đặt chúng ngay ngắn bên chân giường. Gerald lẳng lặng tiến tới bên cạnh, tôi quay lại định xem hắn muốn giở trò gì.

“Gerald, anh…” Tôi cứng người khi cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo kề sát cổ. Lạnh lẽo như kim loại. Tôi quay lại để nhìn và thấy một con dao bạc đẹp đẽ đặt ngay cổ họng tôi. Mẹ kiếp! Tôi thận trọng quan sát Gerald, cố gắng cử động ở mức ít nhất khi mũi dao dí sát vào da thịt. Lúc đó trong đầu tôi đang mải suy tính xem mình có bao nhiêu lựa chọn và thoát khỏi vụ này bằng cách nào. Này nhé, tôi ở đây, trần truồng trong nhà một thằng lạ hoắc với một con dao kề ngay cổ. Tôi đâu có muốn đêm nay kết thúc theo kiểu này.

“Ngạc nhiên không?” Gerald rù rì. Hắn đẩy con dao tới trước và tôi nhanh chóng nằm xuống. Dao dài ít nhất 12 inch, và theo những gì tôi thấy được thì cán của nó chạm trổ rất tinh xảo. Hoàn toàn không phải loại dao dễ dàng mua ngoài chợ. Thêm vào đó, tôi cũng chẳng muốn tìm hiểu xem hắn dùng dao tốt đến mức nào.

Hắn nhìn xuống và cười với tôi bằng cái nhếch mép độc địa. “Phải cẩn thận với người em định về nhà cùng chứ, Neil.”

Loading disqus...