Tác giả: Tinhvặn
Đọc sửa: Stunami
Thể loại: mild yaoi( nhẹ lắm cơ, hầu như là không có), sad, incest
Giới hạn tuổi: T
Cảnh báo: không khí khá u ám và có một số từ ngữ hơi nặng nề. Nếu bạn không chịu được sad xin đừng xem.
Nguồn: Writers' Sanctuary
Ai đó từng bảo rằng: trong các loại tình chỉ có đơn phương là không phải yêu. Người ta bảo đó chỉ là ảo tưởng của một người, tình yêu không đến từ hai phía thì không phải yêu thật sự. Vậy…cảm xúc của tôi dành cho anh là gì?
“ Tôi có yêu anh không?”
Có lần tôi đã đọc trong một quyển sách bảo rằng: đơn phương không phải là tình yêu. Tôi hoảng hốt tự hỏi. Cảm xúc tôi đối với anh nếu không là yêu thì nên gọi là gì? Hay chỉ là ảo tưởng của riêng tôi? Là mộng của tất cả mọi người trên thế giới này?
Sáng thứ bảy của một ngày hè.
Tôi ngồi tựa đầu bên khung cửa sổ. Hờ hững nhìn về nơi vô định trước mắt. Tôi nhìn bầu trời xanh nắng hạ, hay con đường trưa nóng vắng người, hoặc không là gì cả. Nắng ấm có làm tan băng trong lòng tôi không?
Kim ngắn trên đồng hồ quả lắc cũ kỹ chỉ đúng con số chín, chuông cửa reo vang.
- Kính coong! Kính coong! Kính coong…!
Tôi vẫn ngồi im, mặc chuông reo mãi những hồi dài kinh động mấy con mèo nhà hàng xóm, thêm náo động ngày hè oi ả. Chỉ thoáng liếc nhìn khi nghe tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ, và cánh cửa bật mở. Tiếng giày nện trên nền gạch hòa âm cùng lũ ve kêu ran trời bên ngoài. Tôi nhắm mắt lại, không hỏi xem kẻ xâm nhập là ai. Việc đó không cần thiết. Tiếng bước chân quen thuộc đã âm vang trong tâm khảm hàng trăm ngàn vạn lần. Giọng nói bên tai ghi dấu, khắc sâu tận cùng trái tim.
- Ngồi ngoài nắng thế này không sợ đau đầu à!
Vẫn là câu nói cũ, âm điệu bằng phẳng không thanh sắc. Môi tôi khẽ nhếch lên. Thoáng nghe như một lời quan tâm nhưng khi chúng được lập lại quá nhiều lần chỉ trở nên giả dối. Lẽ tự nhiên thôi. Tôi và anh vốn không có gì để nói ngoài sự va chạm giữa hai cơ thể. Anh cần được thỏa mãn thân xác, tôi cần được thỏa mãn vật chất. Chỉ đơn thuần là cuộc mua bán. Vậy nên…không phải nói nhiều làm gì. Hàng cúc áo sơ mi nhanh chóng mở bung ra, nụ hôn thèm khát vội vàng trải khắp cơ thể. Anh hấp tấp đẩy tôi lên giường, tiếp tục công đoạn chinh phục. Nằm trên chiếc giường êm ái, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách lẫn vào âm thanh rên rỉ đầy nhục dục. Ngoài trời đang có mưa? Mưa giữa ngày nắng càng khiến nhiệt độ thêm nóng bức và khó chịu. Thời tiết thật giống ngày đầu tôi gặp anh, như lửa thiêu đốt con người.
Hôm đó tôi vừa trải qua một đêm truy hoan quá độ, cơ thể rất suy nhược, quãng đường đến giảng đường không khác nào cực hình. Biết làm sao hơn, nếu tôi không nằm trên giường uốn éo để moi tiền cha dượng kính yêu, cuối tháng chẳng thể có tiền đóng học phí. Hình mẫu gia đình tôi dễ dàng bắt gặp trong mấy bộ phim Hàn Quốc ướt át. Mất cha từ nhỏ, mẹ tái hôn, thế là tôi có thêm ông bố mới và đứa em trai. Cha dượng là người đàn ông đầu tiên xâm hại tôi khi mới lên mười hai tuổi. Mẹ tôi biết nhưng chẳng nói gì. Bà là người phụ nữ chỉ mong sống yên ổn cho qua ngày đoạn tháng, quá yếu đuối để chống lại ông ta. Thằng bạn thân thuở trung học khi nghe tôi kể về hoàn cảnh gia đình đã kinh ngạc kêu lên.
“ Mày không có tim hay máu đã đông thành đá! Sao có thể bình thản kể bằng cái giọng đùa cợt đó?!”
Tôi nhún vai, chuyện đó với tôi không phải vấn đề gì lớn lắm. Tôi không phải con gái để mà khóc lóc vì mất trinh. Và cha dượng đã nuôi tôi ăn học, phục vụ ông ta coi như là lệ phí. Tôi thích sự sòng phẳng. Buồn cười là tên bạn đó sau này thường xuyên lên giường với tôi, thế mới biết kẻ ra vẻ quân tử càng không phải người tốt. Trở lại ngày hè hôm đó, khi mà tôi sắp gục ngã như nàng tiên cá trong truyện cổ do thiếu nước, một vòng tay rắn chắc mà dịu dàng đã đỡ lấy thân người mệt lả của tôi.
- Này, cậu không sao chứ? Có muốn đến phòng y tế không?
Tia nắng gắt dường như dịu đi trước nụ cười của anh. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh là sinh viên cùng khóa với tôi.
Cuộc tái ngộ thứ hai là chuyện rất lâu về sau, khi mà hai chúng tôi đã bước qua cổng trường đại học, mỗi người một hướng đi. Gặp nhau nơi vũ trường đèn màu, tôi quay cuồng trong tiếng nhạc, vây quanh là những gã trai hợm hĩnh vung tiền như rác. Khoảnh khắc nhìn thấy anh bước vào tôi đã nhận ra ngay. Dù anh thay đổi khá nhiều. Không còn kính cận, có thêm ria mép, mái tóc dài lãng tử nay đã cắt ngắn. Nhưng tôi biết chắc đó là anh, thật kỳ diệu, phải không? Rồi anh bước lên sàn nhảy đến bên tôi, cứ ngỡ đã nhận ra tôi- người bạn cũ chung lớp không cùng bàn này, nhưng anh vừa mỉm nụ cười xưa kia và nói:
- Em đi một đêm bao nhiêu? Năm trăm đủ không?
Tôi ngỡ ngàng, bàng hoàng hay chết điếng? Chỉ biết lúc đó có một dòng điện chạy từ ngón chân lên tận đỉnh đầu, toàn thân không cử động nổi. Cảm thấy bản thân quá nhơ nhuốc trong mắt anh. Cố vận động tay chân và cơ mặt dù trái tim đang run rẩy, rít một hơi từ điếu thuốc trên môi anh, nhả những vòng khói trắng thật điệu nghệ, tôi cười lả lơi nói:
- Một đêm hai triệu, không chịu thì miễn!
- Okie!
Anh quay sang thầm thì vào tai người vệ sĩ. Một lúc sau bốn gã đàn ông mặc đồ vest cao to xông vào, đưa ra trước mặt tôi bốn cái vali lớn màu đen.
- Số tiền này đủ cho cậu tiêu xài hoang phí cả đời, từ nay chỉ phục vụ riêng mình tôi. Tôi không muốn món đồ mình dùng bị kẻ khác làm bẩn!
Vậy sao, tôi chỉ là món đồ chơi được mua bằng tiền trong mắt anh. Ừ, giá trị của tôi cũng chỉ đến mức đó, không hơn. Tay run rẩy giật lấy một cái vali, tôi thẩy tung những tờ tiền mệnh giá một trăm đô la lên cao. Cười điên loạn nhìn mọi người quỳ dưới chân mình tranh nhau lượm lấy. Anh không nói gì nhưng tôi thoáng thấy ánh nhìn khinh miệt anh dành cho tôi.
Tan nát rồi…
Tim tôi đã vỡ tan vào đêm đó…
Không cách gì hàn gắn lại được.
Ảo mộng niên thiếu cũng đã mất.
Vòng tay anh giam cầm linh hồn tôi vĩnh viễn!
- Em khóc à?
Bàn tay to nhẹ lau giọt nước vương trên mi kéo tôi rời xa hồi tưởng. Căn phòng nồng nặc mùi mồ hôi và thuốc lá, vỏ bao cao su màu xanh đã qua sử dụng vương vãi trên tấm drap nâu sẫm, khung cảnh này mới là thực tại. Dụi tắt điếu thuốc lá vào gạt tàn, tôi tựa đầu lên ngực anh nũng nịu giả tạo nói:
- Không, là tại khói thuốc làm em cay mắt.
- Em thật là con người kỳ lạ, xưa nay chưa từng nghe có người khóc vì khói thuốc bao giờ. Đã vậy sao em còn hút?
- Không bỏ được.
Anh chỉ lắc đầu rồi rời khỏi giường, mặc lại quần áo. Tôi lấy tấm mền quấn ngang hông, đứng dậy giúp anh thắt cravat.
- Anh đi sớm vậy?
- Chiều có việc bận!
Anh chỉ trả lời đơn giản và tôi không nói gì thêm. Đây đã thành thông lệ. Mỗi sáng thứ bảy anh đến với tôi, vội vàng ra đi khi nắng chiều chưa tắt. Ai bảo rằng mỗi ngày trôi qua là khác nhau? Riêng tôi thứ bảy vẫn mãi là ngày thứ bảy. Dù trái đất này có tận thế, những gì diễn ra trong ngày thứ bảy chắc chắn không bao giờ đổi thay. Mặc vội chiếc áo thun ngắn tay và cái quần lửng, tôi tựa người nhìn chiếc xe Roll Royce chở anh đi khuất xa. Gục đầu bên thềm cửa sổ, cảm thấy trong lòng hụt hẫng và trống vắng lạ kỳ. Tôi chợt bật cười, mới đầu chỉ là tiếng khùng khục trong cổ họng rồi sau đó cười đến đứng không vững, nếu có ai ở đây nhìn thấy nhất định nghĩ tôi là gã điên. Tôi có lẽ điên nhưng chẳng phải kẻ ngốc. Không đâu nhé. Tôi biết anh vội hoàn thành công việc để dành trọn thời gian cuối tuần bên cậu. Hôm qua và ngày mai trong anh đều có cậu hiện diện. Tôi chỉ chiếm một phần nhỏ ngày hôm nay của anh mà thôi. Anh nghĩ tôi không biết ganh tỵ sao? Tôi thường lén để lại dấu hôn đỏ lưu trên da anh, dù là vài phút ngắn ngủi chỉ để chứng minh anh từng thuộc về tôi. Anh giống như điếu thuốc lá, tôi là con nghiện, biết rõ nó độc hại nhưng chẳng thể nào từ bỏ.
Đôi lúc tự thấy mình quá xuẩn ngốc.
Là kẻ si tình khờ dại.
Biết rõ anh luôn hướng về ai kia.
Mãi mãi không nhìn tôi.
Vậy mà vẫn ngốc ngếch lặng thầm chờ đợi anh.
Tôi gào thét trong câm lặng.
Muốn phá tung xiềng xích trói buộc.
Nhưng bất lực…
Một kẻ bại trận đáng xấu hổ.
Bên anh tôi không còn là chính mình.
Đôi mắt đa tình là chiếc lồng son hoa lệ.
Giọng nói ngọt ngào trói buộc linh hồn yếu đuối.
Không thể thoát khỏi vì đôi cánh đã gãy.
Vào những đêm khuya thanh vắng.
Khi mà bóng đêm khoác tấm màn nhung phủ lên vạn vật.
Tự hỏi…
Khi nào rời xa được anh?
Khi nào nguôi nỗi nhớ nhung?
Khi nào những khát khao yêu thương không còn?
Khi nào một bóng hình khác ghé đến trong tim?
Khi nào…tôi hết yêu anh?
Hay đó chỉ là ước mơ đẹp đẽ của chính tôi…
Màn đêm buông xuống, chuông cửa lại lần nữa đổ những hồi dài bất tận. Tôi ngồi im tại chỗ cũ, lơ đãng nhìn thành phố về đêm qua khung cửa sổ, những ánh đèn nhấp nháy rực rỡ hơn cả sao trời. Lần này người mở cửa không phải anh mà là cậu.
- Anh hai, trời nóng sao không bật máy lạnh?
- Hư rồi.
- Thật là, để em kêu thợ đến sửa gấp. Anh đã ăn gì chưa? Em có mua cháo gà đây. À, anh tắm chưa vậy? Có cần em pha nước nóng cho không? Sao phòng bừa bộn thế này?!
Cậu liến thoắng nói, di chuyển khắp phòng dọn dẹp đồ đạc. Dừng lại thật lâu nơi chiếc giường còn dấu tích cuộc hoan lạc lúc sáng, cậu nói vẻ không hài lòng:
- Thứ bảy tuần trước em đã đưa mười ngàn đô cho anh rồi mà, sao còn đi làm chuyện này!?
- Không đủ, xài hết rồi.
Cậu bước đến, choàng tay qua cổ tôi, nhẹ nhàng nói:
- Nếu thiếu em sẽ đưa thêm cho anh. Cha và má đã qua đời em không muốn mất luôn cả anh hai. Anh đừng làm công việc nhơ bẩn đó nữa, bây giờ em đã có tiền, đã có thể lo cho anh!
Tôi khẽ xoay người lại nhìn cậu. Giơ tay sờ vào cái cổ nhỏ xinh mà anh nâng niu đến mức không dám chạm vào. Tự hỏi, nếu tôi phá hủy cậu thì anh có thuộc về tôi không? Hay sẽ căm hận? Thật ra hận cũng tốt. Yêu thương rồi có ngày biến mất, chỉ có hận là bất diệt. Rồi đây trong suy nghĩ của anh sẽ chỉ còn duy nhất hình ảnh tôi. Sau đó chính tay anh hủy diệt thân thể nhơ nhuốc này. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến trong tôi dâng trào niềm phấn khích tột cùng.
- Anh hai, anh cười gì vậy? Có chuyện vui lắm sao anh?
- Không, anh chỉ đang nghĩ vu vơ thôi. Em sống bên đó có thoải mái không?
- Tuyệt lắm. Anh ấy và mẹ rất thương em, đòi thứ gì cũng cho cả. Sống vui hơn lúc xưa ở bên cha nhiều! Chỉ tiếc anh hai không chịu về sống chung, như vậy ba anh em mình sẽ mãi bên nhau!
Cậu hào hứng kể sau đó ngập ngừng nói:
- Em xin lỗi, nhất định anh không thích nghe chuyện nhà bên em…
- Không sao, tuy chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng đã sống bên nhau mấy năm trời. Anh của em cũng xem như là người thân của anh.
- Anh hai, em thương anh nhiều lắm!
Cậu cười tươi nói với tôi như thế. Trong sâu thẳm thâm tâm tôi căm ghét cậu, cái vẻ ngây thơ trẻ nít không biết gì làm tôi gai mắt, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào vững chắc để từ bỏ cậu. Cậu quá yêu thương và lo lắng cho tôi.
- Anh cũng thương em!
Tôi hôn lên đôi môi hình cánh cung. Thầm ghen tỵ anh có từng hôn bờ môi này?
Tôi thường lạc lối trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Quan hệ giữa ba chúng tôi rối như mê cung không lối thoát.
Tôi yêu anh. Anh không muốn biết.
Anh yêu cậu và cậu không nhận ra.
Cậu đến với anh chỉ vì muốn cuộc sống của tôi ổn định hơn.
Và tôi không bận tâm đến cậu.
Một vòng tròn luẩn quẩn.
Muốn cắt, cắt không đứt.
Muốn tháo, mà tháo chẳng ra.
Chủ nhật, trời trong.
Tôi bước ra khỏi cửa siêu thị với các túi lớn nhỏ cầm trên tay. Thường vào ngày này tôi chỉ nằm ngủ vùi trong chăn. Nhưng chợt nhớ ra cái tủ lạnh trống rỗng từ ba hôm trước, thế nên phải rời nhà dưới cái nắng hè. Đoạn đường đến bãi gửi xe làm tôi nhớ lại ngày đầu gặp anh, cũng cái nóng oi bức và tình trạng cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Liệu anh có xuất hiện ở đây, ngay bây giờ không? Tôi bật cười với ý nghĩ ngu ngơ của mình, nhưng cũng nhắm mắt lại thầm đếm nguyện.
…9…mình nhất định…
…8…bày tỏ hết nỗi lòng bao lâu nay…
…7…dù có phải tranh giành anh mình không ngại….
…6…nhưng nếu mở mắt ra mà không có anh…
…5…mình sẽ làm gì tiếp theo đây?
…4…rời xa anh vĩnh viễn ư?
…3…mình có thể làm được không…
…2…rời xa anh, mình chưa bao giờ dám nghĩ…
…1!
Tôi mở mắt ra và suýt nữa kêu thét lên. Anh thật sự ở đây, ngay trước mắt tôi. Lẽ ra phải chạy ngay đến bên anh thổ lộ nỗi lòng, nhưng chân tôi hóa cứng đơ. Cậu bước xuống xe với bộ áo đắt tiền, nắm tay anh đi sóng đôi bên nhau. Hai người đi đến ngày càng gần chỗ tôi đứng chết lặng. Rất muốn bỏ chạy thế mà chân tôi cứ nhũn ra không thể cất bước. Cậu nhìn chăm chú kệ hàng thú bông bày trước cửa siêu thị, háo hức đến mức không quan tâm mọi thứ xung quanh, chỉ như một đứa trẻ với món đồ chơi ưa thích. Cậu không thấy tôi nhưng anh thì có. Anh có nhìn thấy tôi, đúng không? Tôi cố tìm kiếm một chút dấu hiệu gì đó như ngạc nhiên, để biết rằng anh có trông thấy tôi. Rồi lại thất vọng. Con ngươi đen không hề phản chiếu bóng hình tôi, chỉ hiện hữu nụ cười hồn nhiên của cậu. Và anh đi qua như người xa lạ chưa hề quen. Điều này tôi vốn dĩ đã đoán biết trước, nhưng mà…
- Mẹ ơi, chú này lớn rồi còn khóc nhè kìa mẹ!
- Suỵt! Đừng nhìn con!!!
Lẽ ra trái tim tôi đã vỡ thành từng mảnh vụn từ lâu lắm rồi, tại sao bây giờ vẫn thấy đau như vậy? Anh đang trò chuyện vui vẻ với cậu, không phải thái độ lãnh cảm tôi từng biết. Anh có thể cười tươi như thế sao? Hay vì đó là cậu. Còn tôi không xứng đáng được anh ban phát dù là một nụ cười thật lòng?
Rời xa anh thôi. Để con tim được bình yên. Chạy trốn cậu. Người tôi vừa ghét vừa ngưỡng mộ. Tìm kiếm một nơi thuộc về riêng tôi.
Nhưng mà cuộc đào thoát không thành, vận mệnh không cho phép tôi rời khỏi cuộc chơi quá sớm. Giữa lúc kéo dây khóa túi xách, chiếc điện thoại trên bàn rung nhè nhẹ, và bài nhạc Hold me for a while vang lên:
Hold, hold me for a while
I know this won’t last forever
So hold, hold me tonight
Before the morning take you away
- Alo?
Một buổi sáng của ngày thứ bảy.
- Kính coong! Kính coong! Kính coong…!