Khi gió lặng Trang 2

-Một nơi vui vẻ đầy màu sắc, rất nhiều những thứ thú vị. Một nơi khiến người ta thoải mái, không phải lo nghĩ bất cứ điều gì.

Tôi bước ra đặt ly trà pha gừng vào tay cậu, mỉm cười hỏi:

-Nhưng cụ thể là ở đâu?

Diệp uống cạn ly nước trả cho tôi:

-Đến thiên đường, mà không, có lẽ là địa ngục. Dù nơi nào cũng đáng thám hiểm.

Tôi bực mình cốc nhẹ đầu cậu:

-Nói bậy bạ! Viết mấy thứ truyện bi kịch riết rồi đầu óc cậu cũng điên theo!

Diệp nhướn mày, trề môi đáp trả:

-Gì chứ? Dám nói thế với thiên tài siêu đẹp trai này hả?

-Mắc ói quá! Tôi đi tắm, không rảnh nói nhảm.

Khi tôi bước ra, Diệp đang nằm co tròn trên chiếc giường rộng, bộ áo ngủ hơi lớn của tôi làm cậu trông nhỏ bé. Mấy tháng nay không gặp, chẳng ngờ cậu gầy đến thế, cánh tay và cẳng chân dài khẳng khiu, khuôn mặt xương xương. Tôi nhìn cậu một lúc lâu, trong lòng cảm thấy nhói đau, nếu tôi gần bên cậu, sẽ bắt cậu ăn thật nhiều để mập mạp lên một chút. Tôi hít một hơi sâu, ngồi xuống mép giường, lay vai cậu:

-Nằm lại đàng hoàng coi. Cậu nằm giữa đường lộ kiểu đó chỗ đâu tôi chen vô?

-Ư…ư…

Diệp rên khẽ, trở mình dụi đầu vào đùi tôi. Muốn vuốt tóc cậu nhưng ngần ngại, bàn tay chơ vơ giữa chừng khoảng không. Tôi vờ càu nhàu khỏa lấp:

-Cậu thật giống con mèo lười.

Diệp mở mắt ra, cười nói:

-Vậy Hoàng muốn nuôi con mèo tội nghiệp này không?

Tôi thừa dịp búng trán cậu:

-Lại nghĩ ra điều kỳ quái gì nữa đây?

Diệp chồm dậy, tựa cằm lên đầu gối tôi, chớp đôi mắt đen lóe tia sáng tinh nghịch:

-Chúng ta chơi trò chủ nhân và thú cưng đi! Trong thời gian ở đây tôi sẽ là mèo nuôi dễ thương của cậu!

-Thú cưng thì không biết nói chuyện. Thôi, đi ngủ!

Trò chơi kỳ lạ Diệp khởi xướng đã bắt đầu như thế. Không biết là Diệp có tài diễn xuất hay do bản tính vốn như vậy, cậu y hệt con mèo lười. Sáng tôi đi làm, lo sẵn đồ ăn cho cậu. Tối vào nhà vội thay đồ rồi xuống bếp, bên tai nghe cậu kêu réo hối thúc rằng ‘đói sắp chết rồi’. Cả ngày hầu như Diệp chỉ nằm ngáp hoặc dọc chơi máy vi tính của tôi, không thì đi lung tung quanh nhà. Nhưng tuyệt nhiên cậu không bước chân ra khỏi cửa.

Khi đi tôi luôn khóa cửa sổ. Dường như trong tiềm thức tôi tin rằng mèo hoặc gió thì hay luồn qua cửa sổ biến mất. Tôi sợ lúc trở về không còn thấy bóng dáng gầy ngồi chú mắt vào máy vi tính, tưởng tượng thôi tôi đã không thể nào chịu nổi. Bình tĩnh suy nghĩ lại nhận ra bản thân rất khờ khạo, nếu Diệp muốn đi, cậu chỉ cần mở cánh cửa chính. Thế nhưng mỗi sáng, như một thói quen, tôi vẫn cẩn thận khóa cửa sổ.

Mỗi ngày được bên người mình thương, tận tay chăm sóc người đó, là một niềm ngọt ngào khiến ta muốn bay bổng. Nhưng trong chuỗi ngày hạnh phúc, tôi phát hiện Diệp ăn ít dần, ngủ cũng ít đi. Cậu thường hay rên rỉ và ôm đầu, trí nhớ càng lúc càng tệ. Mỗi lần tôi kêu đi khám bệnh là cậu lại gượng cười khoát tay.

-Không sao đâu, thỉnh thoảng đau đầu một chút chẳng chết. Tại tôi bị đau bao tử nên thời gian này không ăn nhiều được. Hoàng đừng lo.

Vì cậu đã cười thật tươi dù trán đẫm mồ hôi, hai bờ môi mím chặt cương nghị, đôi mắt bướng bỉnh nhìn tôi ướt nước. Thế nên tôi đành chiều ý cậu, trong lòng thì thấp thỏm lo âu. Cậu không ăn một chén, tôi cũng chẳng nuốt nổi muỗng cơm. Cậu không ngủ được một giấc dài, tôi cũng thức chập chờn.

Đêm cuối tháng 7. Tôi giật mình mở mắt ra giữa khuya, thấy Diệp đứng ngoài ban công, hứng ánh trăng nhạt làm cậu trở nên hư ảo. Tôi bỗng nhớ đến năm học lớp Hai, cũng tình cảnh này, chỉ khác nắng vàng thay bằng trăng bạc. Diệp lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt tôi sao? Tuy trước nay cậu chưa bao giờ thuộc về tôi, gần nhau đến nỗi da thịt đụng chạm mà vẫn cảm thấy xa xôi. Chỉ cần nghe giọng cậu thôi, tôi đã đủ mãn nguyện. Hàng ngày có cậu bên cạnh, tôi đều tự cảnh tỉnh mình không thể tham lam hơn. Một ngày nào đó cậu sẽ rời đi. Nỗi bất an lớn dần làm tôi không giây phút nào thả lỏng thần kinh.

-Mắt đã thâm quầng hệt gấu mèo, cậu định đóng phim kinh dị ư? Mau đi ngủ!

Diệp quay đầu lại, nở nụ cười nhạt nhòa dưới trăng.

-Tôi sắp đi rồi, thời gian bên cạnh Hoàng ngắn lắm, không muốn ngủ.

-Lại nói bậy bạ! Tới đây!

Tôi giở mền ra. Diệp ngoan ngoãn bước vào, leo lên giường. Tôi cẩn thận phủ kín mền từ cằm đến tận bàn chân cậu, không quên càu nhàu:

-Cậu đúng là con mèo hư, không biết nghe lời. Kêu ăn nhiều thì chỉ múc vài muỗng, bảo ngủ thì thức. Điên hay sao mà giữa khuya ra ban công đứng ngắm trời đất?

Diệp dùng cánh tay gầy guộc quàng qua lưng tôi, rúc đầu vào ngực tôi. Hơi thở của cậu lành lạnh làm tôi rùng mình. Diệp cất giọng thật nhỏ, mỏng tang, giống hệt như ngày nào chúng tôi đối mặt nhau trong lớp 2/3.

-Hoàng luôn tốt với tôi, từ tiểu học đã vậy.

-Bây giờ thì không à?

Diệp cười nhẹ, nghe như tiếng mèo kêu gừ gừ:

-Đâu có, bây giờ càng tốt hơn nữa. Cho nên…

-Cho nên sao hả?

Diệp càng ôm sát người tôi, cậu nói gần như là tiếng thì thầm.

-Hoàng trong lòng tôi giống như anh hùng, luôn bảo vệ và che chở cho tôi. Được gặp lại Hoàng là ông trời đã ưu ái tôi rất nhiều. Thích Hoàng nhất! Thích nhất trên đời!

-Ừ ừ, tôi cũng thích cậu. Giờ thì mau nhắm mắt lại.

Diệp tiếp tục lẩm bẩm từ ‘thích nhất’ nhỏ dần rồi tắt hẳn, tôi nằm nghe hơi thở cậu đều đều vang trong căn phòng. Có lẽ Diệp nói thích tôi theo nghĩa bạn bè, thích một cây viết cũng gọi là thích thôi. Còn tôi nói thích cậu nghĩa là yêu. Tôi thầm chửi mình nhút nhát, nhưng tôi sợ nói thật lòng mình sẽ đánh mất luôn vị thế hiện tại, tình bạn chẳng còn.

Ai nói không yêu thì làm bạn cũng được? Ai nói chỉ âm thầm đơn phương đã đủ rồi? Tôi không phê phán kẻ thốt ra hai câu trên chưa biết yêu là gì, mỗi người tính cách khác nhau nên suy nghĩ và hành động sẽ khác biệt. Tôi chỉ biết, yêu một người mà không thể nói ra, nhìn người đó, chạm vào người đó nhưng không dám ôm quá chặt. Lúc nào cũng gồng mình, cố gắng kiềm nén không để khao khát bộc lộ ra ngoài làm tổn thương người đó. Cuộc sống như vậy, đeo bộ mặt thân thiện cười nói giả tạo, gọi là sống sao? Như vậy đủ rồi sao? Vui rồi sao?

Tôi rất tham lam. Tôi muốn bên Diệp nhiều hơn nữa, nói chuyện nhiều hơn, cùng trải qua năm tháng bên nhau, đến già lão, đến khi tóc bạc da mồi, đến khi nhắm mắt xuôi tay. Sự ích kỷ này chắc đáng chê trách lắm?

Thánh thần ơi, nếu thời khắc này có thể dừng lại mãi mãi, thì con nguyện đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Nếu như bình minh sẽ cướp mất Diệp khỏi vòng tay con, vậy thì thà rằng bóng đêm mãi mãi ngự trị.

Đầu tháng 8, tôi phải ra Hà Nội công tác hai tuần. Tôi không muốn xa Diệp giây phút nào, nhưng vì đối tác này rất quan trọng, thiếu tôi thì không được. Trước khi ra sân bay, tôi dặn dò Diệp tất cả những gì có thể nhớ đến.

-Phải khóa cửa cẩn thận, tối đừng để máy lạnh nhiệt độ thấp quá. Tốt nhất đừng bật bếp ga, lỡ quên tắt thì nguy. Hãy ra ngoài nhà hàng ăn, thiếu tiền cứ xài thẻ tín dụng của tôi. Và khi tắm nhớ pha nước nóng, gội đầu xong phải lau khô tóc. Nhớ ăn cơm đúng giờ ngày ba bữa, cậu bị đau bao tử cũng vì tật bỏ bữa. Còn nữa…

-Được rồi, tôi có phải con nít đâu mà Hoàng nhắc từng li từng tí?

-Là ai đãng trí ngủ quên trong bồn tắm năm hôm trước hả?

-Người gì nhớ dai dễ sợ.

-Tại cậu khiến người ta không thể không lo!

-Rồi rồi, Hoàng cúi xuống tôi nói cái này.

Tôi theo lời hơi khom người. Cậu vịn vai tôi, tay khẽ run. Đôi môi hàng đêm tôi say mê ngắm khẽ mở chạm vào trán tôi. Cậu mỉm cười:

-Nhớ nhé, Diệp thích Hoàng nhất trên đời. Không được quên đấy.

-Nếu có gì hãy gọi điện thoại cho tôi!

Tôi vội vã đóng cửa che giấu đôi môi đang mỉm cười. Từng nghe bao nhiêu lời thì thầm chăn gối của những người tình, những lời yêu thương nồng nàn cháy bỏng không khiến tôi xúc động. Lúc này mới biết, thì ra tiếng ‘thích’ lại dễ thương như vậy, trìu mến và ngọt ngào đến mức chỉ muốn ôm người trước mặt vào lòng.

Tôi quyết định rồi, sau khi công tác xong trở về nhất định sẽ thổ lộ, để Diệp biết tôi đã yêu cậu ấy từ lâu. Nhất định Diệp rất kinh ngạc, đôi mắt to sẽ mở thật lớn. Nếu mà Diệp không thích nằm dưới thì tôi làm, chỉ cần có cậu, trả bất cứ giá nào tôi cũng bằng lòng. Nụ hôn lần sau sẽ là thật sự, không phải nụ hôn say, cũng không là nụ hôn ở trán.

Đối với nhiều người, mười bốn ngày chỉ bằng một cái chớp mắt. Tôi thì khác, mỗi ngày dài bằng cả năm trời, mười bốn ngày là mười bốn năm. Mười bốn năm đó Diệp không gọi một cú điện thoại nào, khi tôi gọi cho cậu thì chỉ có những tiếng ‘tút’ dài vô tận. Càng lạ hơn lúc tôi từ sân bay trở về nhà, bàn ghế đóng bụi, hoàn toàn vắng hơi người. Tôi phát hoảng chạy lung tung tìm kiếm. Cậu không có bạn bè nào ngoài tôi, hay đúng hơn là trước mặt tôi cậu chưa từng nhắc đến ai khác. Tôi giận mình quá sơ suất, lại không hỏi địa chỉ nhà cậu. Sau một hồi tìm kiếm không kết quả, tôi lần nữa bấm số điện thoại của cậu, thật may có người bắt máy.

-Diệp! Phải cậu không?! Trả lời đi chứ???

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi giọng phụ nữ xúc động hỏi:

-Cậu là ai?

-Bác là…?

-Tôi là mẹ của Thiên Diệp.

-Dạ, chào bác. Cháu tên Hà Thiên Hoàng, mấy hôm nay Diệp ở nhà cháu…

-Thì ra là cậu Hoàng. Diệp nhắc đến cậu nhiều lắm.

-Dạ, bác làm ơn kêu Diệp nghe máy giùm. Cháu có chuyện gấp cần nói.

Tôi rối lên khi nghe tiếng khóc. Tại sao mẹ cậu khóc? Chẳng lẽ cậu gặp chuyện gì rồi? Tim tôi đập mạnh như trống trận, hấp tấp nói:

-Bác sao vậy?

-Diệp…nó…mất rồi.

Tôi điếng người, từ chân lên đến từng đầu ngón tay lạnh ngắt, trái tim tưởng như đã rớt mất, khuôn miệng khó khăn lắm mới cử động:

-Bác…bác đừng đùa. Làm sao có thể…?

-Khuya hôm qua Diệp đã trút hơi thở cuối cùng. Bác chỉ có một thằng con trai, đâu thể đem chuyện này ra nói đùa?

-Không thể nào…Tại sao? Cậu ấy bị gì?!

-Nó mắc bệnh ung thư não. Mãi đến khi nó nhập viện thì bác mới biết bệnh tình, nó giấu gia đình lén uống thuốc giảm đau mấy năm nay. Tại sao bác làm mẹ mà không để ý đến tình trạng khác lạ của con mình chứ…hu…hu…hu…

*Cạch*

Tôi đánh rơi điện thoại, đôi chân vô lực ngã quỵ. Gì đây chứ? Đây là loại trò đùa gì thế này? Tôi có thể cảm nhận hơi ấm cậu vương vấn quanh người, cảm giác bờ môi cậu còn trên vầng trán. Tôi đã định thổ lộ lòng mình, cùng cậu xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Nuôi cậu mập lên chục ký, làm cậu cười suốt ngày. Buổi sáng mở mắt ra sẽ là khuôn mặt yêu dấu bình yên say ngủ, đêm về ôm ấp trong tay cơ thể thân thương. Không thể tin nổi cậu đã đi đến một thế giới khác. Không tin được. Không tin. Không muốn tin.

Số phận thật quá ác độc. Để tôi gặp cậu rồi chia cách chúng tôi. Nhiều năm sau cứ ngỡ đã quên lại đưa cậu đến trước mắt tôi, làm tôi càng yêu cậu đậm sâu. Bây giờ thì cướp mất cậu khỏi tôi, vĩnh viễn.

-Ha…ha ha…ha ha ha ha ha!!!

Quá tức cười, đúng là quá nực cười. Tôi phải cười thật lớn. Phải cười to để ông trời nghe thấy. Tôi đang cười nhạo ông. Tôi sẽ không dễ dàng gục ngã. Nhất định không.

Tiếng cười trống rỗng vang vọng bốn bức tường.

Những ngày sau một tay tôi lo đám tang Diệp, mẹ cậu chỉ ngồi khóc hết nước mắt. Tôi không nhớ trong những ngày đó xảy ra chuyện gì, trí óc tôi là một mảng trắng. Khi người ta đến khiêng quan tài đen tang tóc, từ trên trời mưa nặng nề rơi, từng hạt, từng hạt nối tiếp nhau. Là ông trời đang khóc thương đấy ư? Nếu đã vậy tại sao tàn nhẫn cướp đi Diệp của tôi?

Tôi ghét ngày mưa. Bởi vì với tôi, mưa đồng nghĩa cái chết. Tang lễ cô, chú tôi là vào một ngày mưa nặng hạt. Diệp cũng vậy. Ngày mưa tiếp theo sẽ đến lượt người nào tôi yêu quý ra đi?

Có lẽ không phải ông trời khóc mà là giọt nước mắt không thể rơi khỏi khóe mi của tôi chăng?

Khi Diệp đến tìm tôi là lúc bệnh tình đã trầm trọng. Giây phút cuối cùng cậu không dành cho người thân mà chọn bên cạnh tôi. Diệp, tôi có thể nghĩ cậu làm vậy là vì tôi chiếm vị trí đặc biệt trong lòng cậu không? Lúc tiễn tôi ra cửa, cậu đã mỉm cười và nói rằng ‘rất thích’ tôi. Diệp, tôi có thể hiểu câu nói đó nghĩa là cậu yêu tôi không?

Nhưng bây giờ tất cả không cần thiết nữa. Yêu hay là thích, đã không quan trọng. Diệp yêu tôi thì sao? Giờ đây cả việc cầm tay cậu cũng không thể. Diệp thích tôi thì sao? Những cái động chạm cố ý tưởng như vô tình nay đã không còn. Vô nghĩa. Tất cả đều rỗng không.

Tôi luôn nghĩ Diệp là cơn gió, bây giờ gió đã ngừng thổi, tan mất không chút dấu vết. Vài tháng hoặc vài năm sau, thế giới trên mạng sẽ quên mất cái tên Dao Triều, người bên ngoài sẽ quên đi người tên Lâm Thiên Diệp. Chỉ riêng tôi nhớ mãi, tôi không quên, không được phép quên. Diệp mất đi nhưng tôi vẫn phải sống tiếp, thay cậu lo cho mẹ cậu. Trên con đường đời của tôi sau này mãi mãi không có cậu cùng đi.

Tôi để tang suốt kiếp, cho Diệp và cả chính tôi. Ngày Diệp ra đi, trái tim tôi đã chôn theo cậu, vĩnh viễn ngừng đập.

Đối với thế giới, cậu chỉ là một con người.

Đối với một người, cậu là cả thế giới.

End-by TV 1/11/2009
Loading disqus...