Gió và Tình Yêu

Tác giả: Ghy
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh

---------***---------

Tôi là gió. Tôi tự hào rằng tôi tồn tại xung quanh bạn nhưng bạn chỉ có thể cảm nhận mà không bao giờ nhìn thấy hay chạm vào tôi. Chẳng phải là tôi vừa len qua làm những sợi tóc mai đang ngái ngủ của bạn giật mình giận dỗi hay sao?! Tôi mang cho bạn cảm giác khoan khoái vào một trưa hè oi bức hay một chút thích thú vào những sáng mùa đông vùi mình trong chăn ấm. Tôi không quan tâm lắm đến việc bạn nghĩ về tôi thế nào, tôi vẫn cứ là chính tôi. Ngày ngày vẫn rong ruổi khắp mọi nơi, từ những ngỏ nhỏ quen thuộc đến những miền đất xa xôi, lạ lẫm. Dường như tôi sinh ra… là để phiêu du. Tôi thích len lỏi vào những khoảng không nhỏ bé, xuyên qua những cành cây, kẽ lá rồi dừng lại ở đó, lắng nghe tiếng thì thầm, xào xạc gọi nhau của chúng; hay những sáng tinh mơ tôi sà mình xuống một cánh đồng cỏ dại, hòa cùng tiếng cười khúc khích, giòn tan của những nàng sương…Cứ thế, tôi lang bạc khắp chốn nhân gian mà không biết mệt mỏi, chán chường. Dường như chưa có gì níu chân tôi lại được…

Chẳng phải là tình cờ. Cũng không hẳn là sự ngẫu nhiên. Ắt hẳn là tạo hóa đã sắp đặt nên cuộc gặp gỡ này. Giữa vũ trụ bao là mà tôi chưa đặt chân khám phá hết, giữa muôn ngàn loại gió mà tôi chưa biết hết tên, tôi đã gặp em. Không giống như cơn gió Nồm hanh khô khó chịu hay những cơn gió bấc mạnh mẽ song lạnh lùng, em đơn sơ, thuần khiết đến mức thánh thiện. Tôi gặp em vào vào một chiều hè khi mặt trời vùng vẫy níu kéo hoàng hôn bằng những tia nắng đỏ rói cuối ngày. Em trôi nhẹ nhàng, tĩnh lặng đến nỗi tôi đã suýt không nhận ra em đang tồn tại ở bên. Để rồi khi nhận ra tôi đã phải dừng lại rất lâu để ngắm nhìn em, ngắm nhìn sự trong trẻo, tinh khôi, tràn đầy sức sống…một cách mê đắm, không chút ngại ngùng. Và tôi biết mình đã bị níu chân thực sự. Là em. một cơn gió lạ. Chẳng hiểu nắng chiều làm em ửng hồng hay em đang đỏ mặt trước cái nhìn như bị thôi miên của tôi?! Chúng tôi đứng cạnh nhau…rất lâu…không nói lời nào…chỉ có không gian tĩnh mịch và sự thổn thức, đồng điệu của hai trái tim đang loạn nhịp. Mặt trời thôi không vùng vẫy, ngoan ngoãn ru mình bằng câu hát của những thiên thần bóng đêm. Vạn vật bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nhường đất trời cho hai ngọn gió đang bén duyên nhau.

Tôi đưa em lên đồi ngắm bình minh vừa . Mặt trời bắt đầu sự thống trị của mình bằng những tia nắng ấm áp đầu tiên. Cỏ cây, hoa lá, muôn loài, cả tôi và em lần lượt được nhuốm màu bởi thứ ánh sáng ấy. Vạn vật như được khoác lên mình chiếc áo mới, chúng uốn lượn, chao nghiêng, say sưa cùng vũ điệu của nắng và gió. Những nàng sương đang khúc khích cho câu chuyện còn dang dở đêm qua cũng phải im lặng mà trầm trồ trước bức tranh hòa tấu quá tuyệt vời của buổi sáng hôm nay. Chẳng biết chúng có nhận ra niềm hân hoan từ một tình yêu đang sinh sôi nảy nở…chẳng biết chúng có đang thầm ghen tị với một con gió lạc loài tìm được bến đỗ dừng chân?! Tôi cười thầm…mà tôi vốn không quan tâm đến việc người khác nghĩ mình thế nào, tôi chỉ biết mình hiện đang rất hạnh phúc vì được ở bên em. Và tôi biết em cũng thế!

Chúng tôi đưa nhau lên đồi. Em có vẻ rất thích thú và choáng ngợp trước sự mênh mông, trùng điệp của hàng ngàn, hàng vạn cây lau sậy đang nép mình vào nhau. Có lẽ chúng sẽ mãi như thế, có chăng đi nữa cũng chỉ là những cử động nhẹ nhàng, khiêm tốn…nếu không có sự hiện diện của tôi và em. Như không muốn làm lỡ mất phút giây nào cho cuộc dạo chơi hứa hẹn đầy thú vị, em vội vàng lao xuống cánh đồng, không quên quay lại nhìn tôi với cái nhìn thúc giục. Chỉ có tôi, em và cánh đồng. Chúng tôi rượt đuổi nhau, xuyên qua từng bụi lau, khóm sậy. Lúc cuồng nhiệt, vồ vập, khuấy động thành những đợt sóng đủ hình dạng, lúc lại nhẹ nhàng, ve vãn, mơn trớn những ngọn lau. Cứ thế, em và tôi, hai ngọn gió song song nhau, len lỏi, khám phá và mang đến cho ngọn đồi một nguồn sinh khí mới. Tôi bắt đầu nghĩ đến một cuộc sống ổn định, một chốn đi về mỗi đêm. Vì nếu cứ trôi, trôi mãi…thể nào tôi cũng đánh mất em. Ngọn đồi này sẽ là nhà của chúng tôi, đủ rộng cho tôi và em bay lượn, không quá mênh mông cho trò chơi trốn tìm. Chúng tôi cùng dừng lại ở phía cuối chân đồi, nhìn lại những nơi đã đi qua, khuôn mặt em rạng ngời, mãn nguyện. Hơi thở nồng nàn của em cùng với khúc hoan ca của đất trời khiến tôi không khỏi thổn thức, rung động…muốn xích lại gần em hơn. Tôi bắt đầu thực hiện sự thăm dò…xâm lấn từng khoảng không xentimet…nhẹ nhàng, rất khẽ…Tôi chẳng dám vội vàng vì em thanh cao, thuần khiết quá. Tôi len mình qua từng phần tử không khí…tiến về phía em…tôi muốn chúng tôi cùng hòa quyện, tan chảy vào nhau…như thế em sẽ không bao giờ rời xa tôi.hai ngọn gió hòa nhau làm một, vĩnh viển sẽ chỉ có một đích đến. Nhưng kì lạ thay… tôi càng tiến đến gần thì em…lại càng xa tôi. Ban đầu tôi cho đó là sự e thẹn, ngại ngùng của em. Tôi cố biến mình thành cơn gió thật êm bay thật khẽ, không để em bị tổn thương, nhưng càng cố gắng tôi thấy mình càng bất lực…em vùng vẫy, phản ứng và chạy trốn khỏi tôi…Tôi sững sờ…Hay là em không yêu tôi? Hay đây chỉ là một cuộc rong chơi, đùa giỡn của em? Tôi mệt mỏi vì những suy nghĩ ngổn ngang…bất lực, gào xé vì không giữ được em.

Tôi lại tiếp tục những tháng ngày lang thang vô định và…không quên được em. Em xa tôi từ hôm định mệnh ấy. Tôi trách em không cho tôi lời giải thích, tôi buồn vì sự im lặng đến thản nhiên của em…Nhưng càng trách tôi lại càng yêu và nhớ em da diết. Tôi bay qua những ngọn đồi, len qua từng khe núi…như một cơn cuồng nộ, tôi khiến vạn vật nơi tôi đi qua phải cất tiếng van xin vì tôi làm chúng đau đớn. Tôi tìm em…điên cuồng,bất chấp mọi giá, kể cả biến mình thành một kẻ xa lạ. Cho đến một ngày tôi bị cuốn hút bởi tiếng vĩ cầm phát ra từ căn nhà có chiếc hàng rào sơn màu trắng. Tiếng vĩ cầm thánh thót, du dương, không điêu luyện, hoàn hảo nhưng mang chút gì đó mộc mạc, miên viễn…giống như em của tôi vậy. Tôi bay đến, nấp mình sau cánh cửa trắng, tò mò muốn xem tác giả của âm thanh ấy…một cậu bé với mái tóc bồng bềnh, lãng tử rất ư là nghệ sĩ. Nhìn cậu say sưa, chăm chú vào từng cung bậc đến nỗi tôi chẳng dám tiến lại gần vì sợ làm vỡ mất phút giây thăng hoa ấy. Căn phòng cũng được sơn màu trắng toát…mà hình như không chỉ có cậu bé ngự trị trong căn phòng ấy. Phía góc phòng, trên chiếc sofa màu trắng là một cậu bé khác, khuôn mặt đầy góc cạnh, mái tóc đinh ngắn củn. Cậu ta đóng vai trò là khán giả cho bạn mình (tôi đoán thế) nhưng có vẻ không chăm chú lắm. vẻ mặt đăm chiêu của cậu hình như đang nghĩ ngợi về điều gì khác. Cậu bé lãng tử của tôi thì vẫn đang say sưa với với những giai điệu của mình. Rồi bỗng đâu xuất hiện một thứ âm thanh lạ khác, cũng là tiếng nhạc…Thì ra là tiếng đàn phát ra từ chiếc guitar của cậu bé tóc đinh kia. Cậu bắt đầu ngân nga những cung bậc đầu tiên…tiếng violon và guitar…tôi tự hỏi họ định thực hiện một khúc hòa tấu chăng?! Tôi tò mò chờ xem sự kết hợp ấy. tiếng guitar lớn dần, mạnh mẽ, dứt khoát…và át cả tiếng violon. Cậu bé tóc đinh có vẻ rất tự đắc với tài nghệ điêu luyện của mình…cậu chơi thuần thục, táo bạo…Nhưng tôi bắt đầu có cảm giác đây không phải là một bản hòa tấu nữa. Có chăng đi nữa thì cũng chỉ là sự kết hợp gượng ép. Lãng tử dường như cũng nhận ra tiếng vĩ cầm…nhận ra những giai điệu của mình đang vùng vẫy trong một hố sâu không lối thoát. Nhưng cậu vẫn cố gắng chơi nốt bản nhạc đang dở dang. Tôi cảm nhận được sự cố gắng trên từng nốt nhạc của cậu…cố gắng để cho giai điệu của bạn mình được thăng hoa trọn vẹn. Ấy vậy mà tóc đinh chẳng hề nhận ra sự nỗ lực ấy. Bằng chứng là tiếng guitar của cậu càng lúc càng bay cao, vang xa. Bản nhạc cứ thế tiếp diễn và kết thúc…bằng những mảnh vỡ của cây vĩ cầm. Cậu bé lãng tử đang khóc, khóc cho tiếng vĩ cầm đã chết, khóc cho sự cố gắng của mình, khóc vì sự vô tâm của tóc đinh. Nước mắt của cậu làm tôi chợt sững sờ…tôi nghĩ đến em. Hóa ra tôi cũng ích kỉ, cũng chỉ biết đền cảm xúc của mình như cậu bé tóc đinh kia ư?! hai ngọn gió hòa nhau làm một…em mỏng manh, dễ vỡ, tôi cuồng nhiệt, say mê…Chẳng biết nơi chân trời nào đó em có đang khóc và đau đớn như tiếng vĩ cầm của cậu bé lãng tử kia không?!

Tóc đinh đến bên vĩ cầm, lau khô những giọt nước mắt…Trên ngọn đồi đầy lau sậy, một ngọn gió nhỏ vừa lan trên môi nhau…

Loading disqus...