Tác giả: Shinn
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh
_ _ * * _ _
Không khí trong lớp sáng nay sặc mùi thuốc nổ - bất kỳ đứa nào vừa bước đến cửa lớp đều nhăn mặt cảm nhận điều đó, không dám cười đùa hay hó hé điều gì, im lặng đi về chỗ. Và tác nhân của cái thùng thuốc nổ đó, hiện giờ một đang (giả vờ) điềm nhiên ghi sổ báo bài, còn một thì đang cặm cụi làm toán.
- Ừm, lớp trưởng, lớp phó của tụi mình lại cãi nhau hay sao thế này? – Thùy- tổ trưởng tổ 4 xách cặp bước vô, lấy tay giả bộ quạt quạt – Tui nghe mùi cháy khét kinh khủng lắm đó nha ~
Lập tức, hai cái lườm tóe lửa được ném về phía nhỏ. Nhưng con nhỏ vẫn tỉnh như không, cười cười đi về phía bàn Thuần – lớp trưởng, hỏi bằng giọng trêu chọc:
- Nè sao vậy, Vĩnh nó bắt nạt mày à? Nói đi, tao xử nó giùm cho! Cho chừa cái tội là lớp phó mà dám ăn hiếp lớp trưởng!
- Nè nè, tao không có ăn, lại càng không có… à nha! – Vĩnh bất mãn lên tiếng. Thùy chỉ lè lưỡi chọc quê.
- Chén bát trong chạn còn khua, nói chi đến hai đứa bây, hehe!
Nhiệt độ hạ nhanh xuống làm vài đứa trong lớp khẽ rùng mình. Là thành viên lớp này chẳng dễ dàng gì đâu. Thuần ngước đôi mắt đen trong veo nhìn nhỏ vài giây, nghiêng đầu hỏi:
- Ủa, Thùy, bộ tao có quen với ai tên Vĩnh sao?
Nhìn dáng vẻ hiền lành vậy thôi nhưng sau câu nói đó, nhiệt độ trong lớp lại giảm thêm mấy độ nữa. Thùy chột dạ, tự biết mình không nên chọc vào con nhím đang xù lông này kẻo mang họa, liền quay qua túm Vĩnh lôi ra một góc:
- Mày, nói thiệt đi, mày làm gì cho Thuần giận vậy?
- Có làm gì đâu! Thằng đó con trai mà khó chiều thấy sợ! – Vĩnh làm vẻ mặt bất cần. Thùy trừng mắt:
- Xạo tao hả mày, làm như tao không biết tính thằng Thuần vậy. Trước giờ nó có mấy khi giận dỗi đâu.
- Thì tự nhiên nó trở chứng không được hả? – Hắn vẫn nghênh mặt cãi. Thùy tức mình véo lỗ tai hắn:
- Chắc mày lại ham ngủ rồi quên luôn cuộc hẹn với nó chứ gì!
- Thì… ai bảo hẹn vào đúng giờ ngủ của người ta làm gì chứ? – Hắn cố tình nói to cho Thuần nghe. Góc lớp bên kia có tiếng dằn quyển tập xuống bàn thiệt mạnh. Thuần đứng phắt dậy, không thèm nhìn Vĩnh dù chỉ bằng nửa con mắt, đùng đùng bỏ ra khỏi lớp. Thùy bực tức:
- Mày không lo xin lỗi làm hòa với nó thì thôi, sao lại đổ thêm dầu vào lửa thế hả?
- Nhìn cái mặt xị ra khó ưa! – Hắn đóng quyển sổ báo bài lại. Thùy lắc đầu:
- Khổ cho nó, tự nhiên lại đâm đầu vào cái thằng vô tâm như mày!
Không thèm nói chuyện với Vĩnh nữa, nhỏ vội chạy ra ngoài kiếm Thuần. Người cũng như tên, Thuần rất hiền, nhưng nhỏ thừa biết một khi đã giận thì nó sẽ giận rất lâu. Tốt nhất là nhỏ vẫn nên đi an ủi tên bạn của mình một chút.
-oOo-
Tiết Toán.
Thầy Hùng dạy Toán nổi tiếng khắp cả trường vì sở thích tao nhã: ra những bài tập khó để thử sức học sinh chơi, mà bài thầy đã ra thì hiếm có đứa nào giải nổi. Bởi vậy, Vĩnh cũng nổi tiếng khắp trường, không phải vì cái danh hiệu hotboy mà con gái cả trường nhất loạt bầu chọn, mà vì hắn là một trong số ít những đứa có thể “tiêu hóa” được những bài tập khó nhằn của thầy Hùng. Chuyện, hắn vốn là học sinh nằm trong đội chuyên Toán suốt thời cấp hai, năm ngoái còn đoạt huy chương vàng Olympic miền Nam nữa chứ bộ.
Hôm nay cũng thế, sau khi sửa hết đống bài tập giao về nhà làm, thầy Hùng ghi lên bảng một đề toán hình không gian. Đề chỉ có vài dòng, cực kỳ ngắn gọn, cũng chỉ có một câu hỏi duy nhất. Thế nhưng khi thầy vừa bỏ cục phấn xuống bàn là gần như cả lớp cũng đồng thanh kêu trời luôn. Nhìn sơ thôi là biết giải không nổi rồi.
Thấy cả lớp nhuệ khí tiêu tan, thầy cũng chẳng nói gì mà chỉ cười cười nhìn về phía cuối lớp, nơi Vĩnh đang cắm cúi ghi lia lịa lên tờ giấy nháp. Cậu học sinh này luôn gây cho thầy hứng thú với những cách giải mới lạ. Mà nhìn tình hình này thì hôm nay chắc cũng là cậu ta giải bài toán này rồi.
Bởi vậy, không chỉ thầy Hùng mà cả lớp cùng bị sốc khi vài phút sau, có đến hai cánh tay giơ lên. Một đương nhiên là của Vĩnh, còn cánh tay kia…
- Trời ơi, không thể tin được, bạch mã hoàng tử lớp trưởng văn chương tài hoa của tụi mình hả? – Kiều đập bàn đứng bật dậy và ré lên một tràng bằng chất giọng oanh vàng nhão còn hơn bột của mình, làm mọi người dựng cả tóc gáy. Thuần cũng bị dọa cho hết hồn, sém nữa rụt tay lại.
- Thuần, sáng nay mày đã ăn sáng bằng cái gì thế hả? – Tiến – ngồi ngay sau Thuần túm lấy cổ áo Thuần lắc lấy lắc để. Tiến cũng là một đứa học môn Toán rất khá nhưng chưa bao giờ giải nổi bài của thầy Hùng.
- Thì… ăn bánh mì ở căn tin chứ gì! – Thuần vất vả gỡ tay Tiến ra. Nó liếc qua góc lớp bên kia, thấy Vĩnh đang điềm nhiên nhìn chăm chú mớ giấy nháp trước mặt. Đúng là vô tâm vô tình mà. Đã vậy hôm nay nó quyết không nương tay!
- Lát phải xuống hỏi mấy cô bán căn tin đã cho thứ gì vào bánh mì mới được!!! – Cả lớp nhao nhao. Thầy Hùng đập tay vào bảng dẹp loạn. Chờ mọi tiếng ồn lắng xuống, thầy chậm rãi quay về bàn giáo viên, ngồi xuống và chống cằm nhìn cả lớp:
- Có hai người giải được bài, thế cả hai cùng lên bảng đi vậy.
Gần bốn chục cặp mắt trong lớp cùng chăm chăm dán vào Vĩnh và Thuần đang rời khỏi chỗ ngồi, đi lên bảng. Vĩnh, như bình thường, cầm phấn lên là ghi xoèn xoẹt, thoáng cái nửa tấm bảng đã đầy nhóc những dòng chữ và cả đống ký hiệu. Cả lớp cũng quen với hình ảnh này rồi nên giờ lại dồn hết chú ý qua Thuần, người gần như lần đầu tiên chịu giơ tay phát biểu trong giờ Toán. Hết sức đúng với phong cách “bạch mã hoàng tử” mà con gái trong trường phong tặng, Thuần nhẹ nhàng thong thả vẽ hình, kẻ ngang kẻ dọc cả mớ đường cao đường trung tuyến gì đó, nhìn cứ như đang vẽ tranh phong cảnh. Khỏi nói cũng biết hơn phân nửa số “thiếu nữ đang tuổi mộng mơ” trong lớp cứ gọi là tim hồng bay loạn xạ.
Cả hai gần như hoàn thành xong cùng lúc, khi hai tấm bảng đã dày đặc toàn số là số. Thầy Hùng đẩy cặp kính trên mắt, đăm chiêu ngó qua một lượt rồi quay lại nhìn Thuần vẻ tán thưởng:
- Giỏi lắm, hoàn toàn chính xác. Thầy sẽ cho em 10 điểm cột kiểm tra miệng. Còn Vĩnh thì đã có điểm miệng rồi nên thầy sẽ cộng 1 điểm cho bài một tiết sắp tới.
Thuần mỉm cười cảm ơn thầy rồi trở về chỗ ngồi, không để ý ánh mắt Vĩnh vừa nhìn mình rất lạ. Vừa ngồi xuống, mấy đứa ngồi xung quanh đã bu vào, đứa thì chúc mừng, đứa thì truy hỏi tới cùng sao hôm nay nó thông minh đột xuất, nhưng nó chẳng trả lời trả vốn gì. Chậc, trước giờ nó có nói là nó ngu Toán đâu?
Hết tiết, Thuần phụ thầy đem sổ sách xuống phòng giáo viên. Xuống đến chân cầu thang, tự nhiên thầy lên tiếng hỏi:
- Trước giờ em giấu tài hả?
- Dạ?
- Qua cách em giải bài tập lúc nãy, thầy thấy em rất giỏi Toán. – Thầy Hùng đã có hơn hai chục năm làm giáo viên, những chuyện thế này khó qua mắt được thầy. Lẽ ra qua những bài kiểm tra, thầy phải nhận ra từ lâu rồi mới đúng. Mặc dù điểm của Thuần không bao giờ vượt qua số 7, nhưng câu hỏi khó chiếm 1 điểm mà bài kiểm tra nào thầy cũng cố tình ra để thử tài học sinh, cậu học trò này chưa từng bỏ lỡ.- Đã giỏi đến vậy, tại sao phải giấu?
- Không đâu thầy, em chỉ gặp may thôi. Tại… em học thêm trúng ngay bài đó. – Thuần gãi đầu cười. Thầy Hùng cũng cười:
- Em học thêm ở đâu? Chỗ đó dạy cả đề thi học sinh giỏi cấp quốc gia sao?
Thuần nói không lại thầy, đành mím môi im lặng. Chẳng qua nó không hứng thú với mấy môn toán lý hóa cho lắm, điểm càng cao mắc công ba mẹ càng hớn hở bắt thi vô kinh tế thì phiền trong khi nó chỉ muốn sau này thành nhà văn, nên nó chủ trương giữ cho điểm vừa đủ để không rớt học sinh giỏi thôi. Với lại tên kia có mỗi môn Toán là niềm đam mê và tự hào lớn nhất, nó không muốn khiến hắn khó chịu. Biết là có làm thế hắn cũng sẽ không để ý hay cảm ơn gì mình, nhưng tại nó thích nhìn ánh mắt hắn lấp lánh thứ ánh sáng trong vắt trẻ con mỗi khi giải ra một đề toán khó, thích nhìn gương mặt hắn ngời lên niềm kiêu hãnh khi xung phong lên giải bài tập của thầy Hùng trong sự ngưỡng mộ của bạn bè. Còn hôm nay… chỉ tại nó tức quá thôi.
Tiết Văn
Bữa nay lớp học bài Sóng của Xuân Quỳnh. Đám con gái khoái bài này, cứ bàn luận rồi cười khúc khích suốt từ giờ ra chơi đã đành, ngay cả đám con trai cũng có vẻ hứng thú. Đúng là cái khác thì chậm chạp, chứ mấy cái dính đến tình yêu thế này đứa nào cũng hớn hở ra mặt. Lớp lại được may mắn học cô Giang – cô giáo dạy văn có giọng nói siêu truyền cảm và biết cách khơi gợi cảm nhận riêng của học trò. Tưởng đâu sẽ có một tiết học thật tuyệt…
… nhưng tiết học đó đã biến thành một cuộc chiến giữa kẻ giỏi văn nhất và kẻ luôn lăm le ngủ gục trong giờ văn.
Chuyện bắt nguồn từ đoạn thơ:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Cô Giang vừa đưa ra câu hỏi về ý nghĩa của đoạn thơ, Vĩnh đã lập tức giơ tay. Cả lớp im lặng như tờ. Cô Giang làm rớt viên phấn. Mãi sau, Thùy mới phát biểu được một câu:
- Hình như sắp có chiến tranh…
Cô Giang sau khi trấn tỉnh ra hiệu cho Vĩnh trả lời. Thùy nhìn Vĩnh, nhìn Thuần, không nhịn được một nụ cười gian xảo. Coi bộ cái màn chứng tỏ bản lĩnh của Thuần hồi nãy đã chọc vào lòng tự ái của người nào đó rồi.
- Thưa cô, theo em thì – Vĩnh hơi liếc qua phía Thuần. Đôi mắt đen láy, tĩnh lặng chăm chú nhìn lại hắn. Nếu không phải đang giận thì cầm chắc hắn đã lắp bắp nói không ra lời trước ánh nhìn đó chứ không đùa – đoạn thơ thể hiện tình cảm sâu đậm của một người dành cho người yêu của mình. Đó là cảm giác nhớ nhung, nhớ mọi lúc mọi nơi, đến cả trong giấc mơ cũng không thể thôi nghĩ về người đó… Em nghĩ yêu là phải hết lòng với nhau như thế!
- Wa!!!!!!!!!!! – Cả lớp ồ lên. Hôm nay quả là một ngày kỳ dị, không chỉ được chứng kiến lớp trưởng kiêm bạch mã hoàng tử Thuần giải ngon ơ một bài toán khó mà giờ còn được nghe lớp phó Vĩnh nổi tiếng dốt văn bình thơ nữa chứ.
- Thưa cô, em nghĩ điều đó không hẳn đúng! – Thuần giơ tay và đứng dậy, quay qua nhìn thẳng vào Vĩnh – Tại sao chỉ có một người phải nhớ phải thương người kia? Thế còn người kia thì sao? Tình yêu là phải đến từ hai phía chứ, làm sao lại có cái kiểu một bên đem hết tình cảm của mình ra cho, còn bên kia vô tâm nhận? Như thế không công bằng, mà cũng không phải tình yêu!
- Ờ thì… - Cô Giang đang tìm cách đưa cả đám quay lại bài học, nhưng Vĩnh đã lập tức cắt ngang:
- Nếu ngay từ đầu đã không muốn cho thì đừng có nhận lời yêu người ta!
- Ai nói không muốn cho bao giờ? – Thuần tức tối.
- Này hai em…. Xuân Quỳnh không có viết như thế… - Cô Giang khổ sở tìm cách chen vào.
- Tụi nó đang nói chuyện bài thơ đấy à? – Nhỏ Duyên quay qua Thùy thắc mắc. Thùy đang nín cười muốn chết, nghe câu hỏi xong không nhịn được phun ra một tràng cười ha ha. Hai kẻ kia vẫn đang “nhân danh bài thơ và nhân danh Xuân Quỳnh”, chí chóe cãi nhau. Cười đã rồi nhỏ mới lên tiếng:
- Thuần, mày đang nói linh tinh đó! Đang giờ học mà, quên rồi sao?
Một phút mặc niệm, im lặng đến nỗi nếu có con ruồi bay qua chắc cũng nghe ra tiếng mất. Thuần ấp úng xin lỗi cô, mặt đỏ lừ ngồi xuống. Vĩnh tặc lưỡi rồi cũng ngồi xuống theo.
May mà cô Giang dễ tính. Lớp học nhanh chóng quay về trật tự thông thường.
Tiết Lý và Sinh tiếp theo đó cũng ở trong tình trạng tương tự, tức lớp trưởng và lớp phó kình nhau hết sức căng thẳng. Cuối buổi, cả lớp rút ra được hai kết luận: thứ nhất, lớp trưởng không chỉ giỏi mỗi môn văn, và thứ hai, bạn lớp phó hóa ra cãi nhau rất là giỏi.
Tình hình chiến sự càng tệ hơn khi cuối giờ, Vĩnh đến bàn Thuần, lạnh lùng:
- Thuần còn giấu tui bao nhiêu chuyện nữa hả?
-oOo-
Thuần tắt vòi nước tưới cây, thả mình ngồi xuống bãi cỏ um tùm do cả tháng trời chưa có ai cắt tỉa. Ngày hôm nay dài quá, đến nỗi chưa tưới được nửa khu vườn nó đã thấy mệt rũ cả người. Nhìn mấy đám mây trắng xốp lười biếng trôi, lại nhớ tới vẻ lạnh lùng khó chịu của Vĩnh trưa nay, bất giác nó thở dài, tự cốc đầu mình một cái. Đúng là giận quá mất khôn mà, tự nhiên đi so đo mấy môn tự nhiên với tên đó làm chi không biết.
- Giờ chả biết phải làm hòa thế nào đây! – Nó lẩm bẩm, lăn một vòng, úp mặt xuống cỏ. Nó rất thích mùi cỏ lẫn trong mùi đất ẩm, đầu óc dễ chịu hẳn. Nó còn nhớ mỗi lần nghe nó nói thế, Vĩnh đều nhăn mặt bảo nó hâm.
- Làm gì mà như cá nằm trên thớt vậy mày?
Điệu cười gian xảo có một không hai của con bạn thân làm nó lồm cồm bò dậy. Thùy ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai nó:
- Dẹp bộ mặt ủ dột của mày đi. Đừng nói với tao là giận chưa được một ngày đã định tha tội cho thằng đó đấy nhé!
Nó nhăn mặt thở dài rồi gật gật đầu. Tính nó không quen giận ai lâu, đặc biệt đây lại là Vĩnh nữa. Lần gần đây nhất nó cũng chỉ giận được đâu khoảng một tiếng đồng hồ, hắn tò tò đi theo làm đuôi từ nhà bếp lên sân thượng, rồi còn ôm nó chặt cứng cho tới khi nó chịu mở miệng nói bỏ qua mới thôi. Nên lần này giận tới nửa ngày, thôi cũng coi như là kỷ lục rồi.
- Mày cứ vầy Vĩnh nó ăn hiếp mày hoài cho coi. – Thùy chép miệng nhận xét. Thằng bạn thân của nhỏ chỗ nào cũng tốt, mỗi tội trong quan hệ với Vĩnh sao lại hiền đến mức lắm lúc nhỏ muốn nổi nóng. Nhỏ nhìn Thuần tò mò – Nè, hỏi thiệt, lúc nhận lời quen nó mày đã thích nó chưa?
Thuần đỏ mặt cười ngượng nghịu:
- Ờ thì… cũng có ý chút chút. Còn thích thì… thì… quen được một thời gian rồi mới thấy…
Nhìn Thuần lúng túng thấy thương, Thùy cố nhịn một hồi rốt cục cũng lăn ra cười. Nhớ có bữa nhỏ đi học cũng hơi sớm, vô lớp thấy Thuần đứng trong góc lớp mặt mày đỏ gay như mặt trời, đôi mắt to bình thường vốn ươn ướt giờ lại càng trông như thể sắp òa ra khóc tới nơi. Mấy ngày sau hỏi ra mới hay, là Thuần với Vĩnh làm sao đó không biết mà vô tình môi-chạm-môi, mà với đứa như Thuần thì đó hiển nhiên là một sự kiện động trời. Bó tay!
- Còn vụ mấy môn tự nhiên của mày… - Thùy thắc mắc. Thuần nhún vai, nhìn lên trời:
- Thật ra tao không giỏi như mày nghĩ đâu, ngoài môn toán thì mấy môn kia tao chỉ khá thôi à, với lại vốn là tao thích mấy môn ban D hơn. Học toán cũng chỉ vì muốn thi khối D thôi. Có nhiều cái rất phức tạp, nói ra cũng chẳng làm được gì, chứ đâu phải tao giấu gì Vĩnh…
Thuần không nói thêm gì nữa. Thùy cũng không biết tư vấn thế nào cho Thuần để giải quyết trường hợp này. Hai đứa im lặng ngắm mây bay.
Chiến sự tiếp tục leo thang đến tận cuối tuần, nhưng thay vì chiến tranh nóng như bữa đầu, bây giờ chuyển qua chiến tranh lạnh. Thuần đã quay về là Thuần như thường lệ, không còn xung phong gây nên những cuộc đột phá trong các tiết toán lý hóa nữa, chỉ chăm chăm phát huy tài năng trong giờ văn như muôn đời nay vẫn thế. Còn Vĩnh thì lạnh lùng hơn bình thường, tốc độ giải bài tập của thầy Hùng có nhanh hơn, nhưng giờ văn với giờ sử thì vẫn ngủ gà ngủ gật. Cả lớp bắt đầu có cảm giác cái bữa mà Thuần cầm phấn tung hoành giải toán trên bàn và Vĩnh thì hùng hồn bình luận thơ Xuân Quỳnh chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tuy nhiên lũ con gái hết sức sẵn lòng mơ lại giấc mơ ấy nếu có thể, bởi lẽ được chứng kiến một khía cạnh khác của hai anh chàng lớp trưởng, lớp phó vốn thường ngày đã siêu kool ngầu là một điều hết sức thú vị.
Thỉnh thoảng một chiếc máy bay giấy lại lượn lờ đáp xuống trước mặt Vĩnh. Nhìn kiểu xếp hắn biết ngay là Thuần. Cái tên ấu trĩ này, mấy tuổi rồi mà còn xếp máy bay giấy để gửi thư không biết nữa. Nhưng hắn phải công nhận Thuần rất giỏi trò này, chưa bao giờ để máy bay đáp trật mục tiêu.
“Huề đi” – thường thì trên cánh máy bay sẽ ghi như thế. Và Vĩnh chỉ nhíu mày bỏ chiếc máy bay vô ngăn bàn.
Dãy bàn bên kia sẽ có đứa cười buồn quay ra cửa sổ.
Trường tụi nó vào thứ bảy sẽ có 15 phút sinh hoạt ở dưới sân sau giờ ra chơi, chỉ có đứa nào trực nhật mới được ở lại trên lớp. Tuần này không phải lượt của Thuần, nhưng nó thấy nhức đầu từ đầu giờ nên mấy đứa trực nhật cho nó ở lại, thì dù gì lớp trưởng lâu lâu cũng được “thần dân” ưu ái tí chút đó mà. Nó dựa người vào tường và duỗi chân trên ghế, nhìn qua dãy bàn phía bên kia. Vĩnh – kẻ luôn tìm cách trốn tập trung dưới sân – đang nằm dài ra bàn mà ngủ.
Nó đến ngồi xuống ngay bên cạnh và ngắm Vĩnh. Giờ nó hiểu tại sao Vĩnh lại có nhiều con gái theo đến vậy. Nó chỉ không hiểu sao mà Vĩnh lại chọn nó… Tự nhiên nó thấy hết giận.
Nhìn một hồi, nó phát hiện mắt mình đang chăm chăm vào đôi môi nhỏ và hơi khô của Vĩnh. Mặt nó nóng lên khi nó đưa tay sờ lên môi mình và nhớ lại cái lần tai-nạn-vô-ý kia. Thực ra thì lần ấy nó hơi sốc, nhưng nó không ghét cái cảm giác đó chút nào. Nếu không muốn nói là thích.
Ngẫm nghĩ một hồi, nó ngập ngừng đưa mặt mình lại gần, định hôn Vĩnh. Nói chung thì lúc bình thường chắc nó không dám “manh động” chuyện này đâu, nhưng giờ Vĩnh đang ngủ nên…
Nhưng nó chưa kịp làm gì thì Vĩnh đã đột ngột tỉnh dậy, mở to mắt chăm chú nhìn nó. Nó hóa đá, mặt đỏ bừng. Trời ơi thiệt là ngu ngốc ngớ ngẩn mà, nó vừa định làm cái gì vậy chứ!
- Tính làm gì thì làm tiếp đi!- Vĩnh cười cười nói với nó. Nó bừng tỉnh, đứng bật dậy:
- Tui… tui về chỗ… Á! Làm gì vậy?
Thuần cố gỡ tay Vĩnh đang ôm mình nhưng chỉ tổ khiến hắn ôm chặt hơn. Nhìn gương mặt đỏ như gấc của nó, hắn phì cười. Người gì dễ xấu hổ quá chừng, mà hắn lại thích cái điểm đó ở nó mới chết. Tiếng chuông báo hết mười lăm phút sinh hoạt vang lên, hắn vội vàng tặng nó một nụ hôn nhẹ lên môi rồi mỉm cười hối lỗi:
- Tối nay đi coi phim hén? Tui sẽ không đi trễ nữa đâu.
- …
- Sao?
- Buông ra đi, tụi nó lên tới bây giờ… - Thuần khổ sở, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Vĩnh nhéo nhéo gò má bầu bĩnh của ai đó, nheo mắt:
- Đồng ý đi rồi tui thả cho về. Không thôi tụi nó vô nhìn thấy, coi ai quê cho biết!
Thuần mím mím môi, gật nhẹ đầu. Vĩnh vừa thả tay, nó vội chạy về chỗ, chưa kịp ngồi xuống cả lớp đã rần rần kéo vô. Hú hồn, chậm tí nữa thì có nước nhảy lầu luôn quá.
Thùy nhìn thái độ kỳ quặc và bầu không khí mờ ám trong lớp, lẩm bẩm một mình: “Hòa bình đã được lập lại”. Nhỏ bạn kế bên quay qua hỏi:
- Thùy nói gì vậy?
- Ờ thì cảm thán về tình yêu đó mà, hehe!