Cổ Tích cho những kẻ dự phần Trang 2

Tôi nghe tiếng anh ngáy ngay sau đó. Thật không thể tưởng tượng ở một nơi ồn ào như thế này mà anh ấy có thể ngủ được. Tôi vừa buồn cười vừa khó chịu, nhưng sự tò mò của tôi về nơi sắp đến khiến tôi quên hẳn những ấn tượng không tốt ban đầu. “Trong bấy nhiêu trạm dừng, anh định đưa tôi đi đâu?” Chợt tôi liếc nhìn chiếc vé xe trên tay anh. Vé đi từ Copenhagen đến Odense. Thảo nào sáng nay anh bảo sẽ đi du lịch mà không cần đặt vé trước, ở Đan Mạch, trung bình cứ một giờ lại có tàu đi giữa bất kì hai thành phố hay thị trấn lớn nào. Odense là thành phố lớn thứ ba của Đan Mạch, quê hương của đại văn hào Andersen.

Hai giờ sau chúng tôi đến Odense. Anh hí hửng trông thấy rõ.

- Đố em đây là đâu?

- Vậy cũng đố, nhìn địa chỉ nhà là biết rồi! – Tôi đáp bình thản.

- Sao không thấy em ngạc nhiên gì hết vậy?

- Có! Ôi, ngạc nhiên chưa?! Odense! – Tôi nhăn mặt cười.

- Em… không cần phải chế giễu như vậy đâu!

Nụ cười trên môi anh chợt tắt, anh quay lưng bước đi. Cảm giác có lỗi dâng lên khiến miệng tôi đắng nghét. Suốt quãng đường đi bộ, chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Lẽ ra tôi không nên cư xử thái quá như vậy. Anh đang giận tôi.

Chúng tôi thuê được một căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà cổ trên phố Andersen. Con phố yên bình, những chiếc xe lướt qua chầm chậm và dịu dàng như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây.

Cửa phòng vừa khép lại, anh đã gắt lên với tôi, giọng nói có nhiều bức xúc.

- Tôi muốn em đi du lịch chứ có phải đi đày ải gì đâu, sao lại tỏ thái độ như vậy?

- Em… em xin lỗi, đúng là em hơi quá lời, nhưng anh không hiểu đâu.

- Em không nói làm sao tôi biết em có chuyện gì!

- Tâm trạng em không tốt, từ trước đến giờ vẫn vậy, em không có hứng thú đi du lịch, em sẽ làm người khác mất vui.

Anh im lặng, xếp quần áo vào trong tủ, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

- Dù sao em cũng không nên cư xử trước lòng tốt của người khác như thế. Cần gì em cứ thẳng thắn nói ra…

- Em biết rồi!

- Tắm rửa đi, lát nữa mình ra quảng trường trung tâm – Anh mỉm cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào.

- OK! Tắm chung không?

- Gì? Cái cậu này!!!

Đó là lần đầu tiên tôi cười thành tiếng, nụ cười thoát ra khỏi miệng cùng hơi thở khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng.

***

Chúng tôi ra phố, trời hơi u ám nhưng Odense trông vẫn rực rỡ bởi những dãy nhà cổ được sơn đủ màu đỏ, cam, hổ phách. Nhà cửa, phố xá, cửa hiệu đều đầy màu sắc tươi vui như trong thế giới trẻ thơ. Dù là thành phố lớn thứ ba của Đan Mạch nhưng Odense mang dáng vẻ của một thị trấn cổ yên tĩnh. Người dân ở đây có mức sống cao bậc nhất thế giới nhưng không hề thấy một tòa cao ốc hiện đại nào. Một cuộc sống thực bình dị như những câu chuyện cổ tích ngày xửa, ngày xưa.

Quảng trường cách nơi chúng tôi trọ khoảng 15 phút đi bộ. Tôi trông thấy những lâu đài của lãnh chúa ngày xưa được xây dựng khá khiêm tốn, không đồ sộ mà rất thanh nhã. Các nhà thờ nhỏ xinh với lối kiến trúc độc đáo trông như những ngọn tháp đỏ kiêu kì in trên nền trời. Gió thổi từ mặt hồ và vườn cây làm mát lạnh cả người, nới lỏng những cảm giác căng thẳng, bực dọc nơi phố thị ồn ào. Một nơi thực lí tưởng để nghỉ ngơi và nhớ về những kỉ niệm đẹp.

 


Anh và tôi sóng đôi bên nhau, lang thang khắp các con phố, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Tôi ước giá như trong cuộc đời những giây phút bình yên như thế này kéo dài mãi, giá như trong trái tim con người có một khoảng trống đủ lớn để dành cho những hồn nhiên vô tư. Tuổi thơ dường như ngắn ngủi đến nỗi những ngây thơ và kỉ niệm không thể làm niềm an ủi, không thể xoa dịu đi những vấp váp và khổ đau gặp phải trong phần đời đằng đẵng còn lại của mình. Tuổi thơ với những câu chuyện cổ tích mà sau này khi lớn lên, người ta vẫn còn mong gặp lại chúng trong một cơ may nào đó. Thật buồn cười vì đó là một niềm an ủi đáng thương và vô nghĩa, là những lớp vỏ vụng về để che đậy những gai góc, sần sùi của cuộc sống. Không ai có thể tô vẽ cho cuộc sống thành toàn màu hồng vì sự thật là hiếm khi có cổ tích trên cuộc đời này, nếu cuộc sống toàn cổ tích thì sẽ không còn những phân biệt và định kiến khắt khe, người ta sẽ sống hòa hợp với nhau và ai cũng trở nên hoàn hảo, ai cũng trở nên tốt đẹp. Nếu chỉ toàn cổ tích, người ta sẽ giống nhau trăm phần trăm, vì người ta có thể tự biến mình thành một người như ý muốn, làm vừa lòng xã hội mà không phải chấp nhận con người thật của mình. Đã từ lâu tôi từ bỏ ý định tìm một câu chuyện cổ tích cho mình, một khi đã vượt qua ranh giới thì còn có ranh giới nào phía trước nữa đâu? Chỉ còn cách đi tiếp hoặc dậm chân tại chỗ nhìn lại cái đường biên mình đã leo qua mà tiếc nuối. Thực ra nếu ở lại cái xã hội bằng phẳng và chật hẹp kia thì sớm muộn gì những người như tôi, những “kẻ khác” như tôi cũng bị đùn đẩy không còn chỗ đứng, buộc phải nhảy qua rào bên kia cuộc sống.

Từ khi sinh ra, tôi đã là một kẻ dự phần trong cuộc sống. Tuổi thơ đẹp tươi và nhiều ước mơ. Thời sinh viên với nỗi lo cơm áo gạo tiền và những ganh ghét, ích kỉ của bạn bè. Chập chững vào đời với mảnh bằng đại học và những chèn ép khác. Phần sống của tôi phải chung chạ, cọ xát với những phần sống khác. Những người đi qua đời tôi, những kẻ dự phần chắp vá những mảnh ghép vụng về và khập khiễng.

Những suy nghĩ của tôi chẳng đi đến đâu cả, không hướng đến một điều gì cả. Ở tuổi 25, tôi chưa từng nghĩ mình phải sống những ngày tháng như thế này. Làm việc hay làm tình cũng như một cái máy không hơn không kém. Một cái máy biết che đậy và biết dối trá. Tôi ngủ với chồng của bạn, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Tôi tìm đến những người có tính cách giống mình rồi huỷ hoại họ, tuyệt giao với bạn thân mà không cần nói lí do. Còn gia đình tôi, mỗi người một cách sống. Ba phiêu lưu cùng những người đàn bà quyền quý. Mẹ tôi rượt đuổi những chàng trai miệng còn hôi sữa. Sống trong gia đình nhưng dường như không ai biết tôi tồn tại, không ai nghĩ rằng tôi là một thằng biến thái, tôi không phải hổ thẹn với bất cứ ai. Thật buồn cười! Nếu tôi ở trong một gia đình khác hẳn tôi đã bị chì chiết, ghẻ lạnh bởi người thân. Tôi từng thèm khát được ba mẹ đánh đập và sỉ vả, thèm khát được đối xử tệ bạc. Chỉ cái xã hội ngoài kia cho tôi điều đó, xã hội cho tôi chọn lựa một cách sống.

- Anh mong ước một ngày được đưa vợ con đến đây, bọn anh sẽ mua một ngôi nhà nhỏ cạnh một hồ nước yên tĩnh, xung quanh có vườn cây và bãi cỏ.

Đột nhiên anh lên tiếng. Tôi không tiếp lời. Tôi không có ước mơ gì cho mình sau này, tôi không nghĩ mình sẽ lấy vợ, cũng không nghĩ mình sẽ tiếp tục phiêu lưu tình cảm với một người con trai nào đó, một người đàn ông có vợ, một người đàn ông lỡ thì, một tay ăn chơi thứ thiệt hay một thanh niên chập chững vào đời. Lẽ nào tôi lại đi hỏi mọi người xung quanh rằng tôi nên làm gì lúc này, rằng tương lai tôi sẽ ra sao?

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi bóng một người đàn ông quen thuộc lướt qua trước mặt và vội vã về phía nhà thờ Sankt Knuds. Một điều gì đó thúc giục tôi chạy theo ông ta. Tôi nghe tiếng anh gọi í ới, loãng dần ở phía sau.

***

Đêm đó, chúng tôi làm tình với nhau trên căn gác ọp ẹp trong một căn nhà cạnh nhà thờ Sankt Knuds. Tôi ở lại hẳn một ngày trong căn nhà ấy. Người tình đã nấu cho tôi ăn. Anh kể về những ngày tháng anh sống sau lần đầu tiên giữa chúng tôi. Anh bảo anh đã tìm tôi khắp nơi nhưng đôi mắt anh tràn ngập những dối trá. Mọi thứ trở nên vô vị, tôi chợt nhận ra mình hoàn toàn ngộ nhận, đã từ lâu tôi không còn tìm kiếm anh.

Chuông nhà thờ điểm nửa đêm, tôi khoác áo định trở về nhà trọ nhưng còn lưỡng lự không biết vì lí do gì, tôi không biết có nên nói lời từ biệt với anh không, hay là đợi đến sáng mai. Nhưng tôi không cầm lòng được, tôi muốn đi khỏi nơi này ngay lập tức, tôi phải đi khỏi Odense và sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Lúc khép cửa, tôi thấy một tấm ảnh nhét dưới tấm thảm trên sàn nhà. Bức ảnh chụp anh đang mỉm cười cùng một người phụ nữ và một bé trai. Một cơn gió thốc mạnh qua khiến bức ảnh rơi khỏi tay tôi, bay mất vào bóng tối.

***

Cửa phòng không khép, tôi đẩy cửa bước vào. Anh đang ngồi cúi đầu chợt ngẩng lên và bước đến ôm chầm lấy tôi.

- Em đã đi đâu vậy? Anh tìm em khắp nơi! – Giọng anh thảng thốt.

- Sao giờ này anh chưa ngủ?

- Anh đợi em mà!

Tôi lặng người. Một cảm giác xao xuyến khó hiểu dâng lên trong lòng tôi. Bàn tay anh lần khắp cơ thể tôi trong hối hả và đam mê. Tôi đẩy anh ra.

- Anh có thật sự muốn điều đó không?

Anh lùi lại, nét mặt khổ sở tỏ vẻ hối lỗi. Tôi biết anh đang đấu tranh với bản thân, anh rất dễ bị đánh gục ngay lúc này. Nếu tôi tiến thêm một bước nữa, chúng tôi sẽ phá vỡ mối quan hệ mà từ đầu chúng tôi đã đặt ra. Tôi biết chỉ cần tôi đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức lao vào vòng tay nhau trong cuồng nhiệt. Nhưng tôi đã không làm thế.

Chúng tôi bước chậm trên con đường chứa đầy bóng tối, đêm tĩnh mịch đến đáng sợ và những đợt gió rít qua cửa nhà ai ken két nghe rợn người. Mặt hồ sóng sánh những luồng ánh sáng chồng chéo lên nhau. Tôi để những cơn gió buốt len lỏi qua cơ thể mình, thổi ù ù qua tai và rối tung mái tóc. Anh bước bên tôi, vẫn giữ khoảng cách.

- Anh còn thèm khát đàn ông nữa không, hả người-đã-có-vợ?

- Sao lại không?! Anh vẫn luôn thèm khát, nhưng phải biết kiềm chế em à.

- Tại sao lại phải kiềm chế?

- Vì anh yêu gia đình mình. Anh không muốn lầm lỗi thêm nữa.

- …

- Anh thích em và anh biết em cũng vậy, chuyện quan hệ thể xác lẽ ra đã diễn ra giữa chúng ta. Điều đó quá dễ dàng và đồng nghĩa với con số không, cái khó là phải chiếm được trái tim người khác.

- Bây giờ em không biết mình phải sống như thế nào nữa, em không muốn tìm kiếm tình cảm, em cũng không thể yêu ai nữa, đầu óc em đã mụ mị và chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm tình!

- Anh hiểu, anh cũng từng như em. Cảm giác không biết phải làm gì anh đã trải qua, hoặc chìm ngập trong những ngày tháng u mê, hoặc đứng nhìn nó trôi qua trước mắt mình.

- Và anh đã làm sao?

- Anh đã lấy vợ, không phải để trốn tránh, không phải để che đậy. Lúc anh tưởng chừng mọi người đã bỏ rơi anh, cô ấy đã đến với anh…

- Rồi sao nữa?

- Vợ anh sinh con. Lúc đó điều kì diệu đã xảy ra. Tình yêu của anh dành cho gia đình giúp anh quên đi những buồn đau trong quá khứ. Đứa bé làm anh quên đi những phiền muộn và day dứt.

- Nhưng anh có thật sự yêu vợ anh không?

- Có thể có, cũng có thể không, vì anh luôn mong mỏi tình yêu của một người đàn ông khác. Nhưng có một thứ tình cảm đã gắn kết hai người lại, đó là tình thương. Tình thương giúp anh quên đi những ích kỉ, hẹp hòi, luôn hướng đến những điều cao cả trong mớ tình cảm nhỏ nhen của con người.

- Anh không thấy sống như vậy thật gò bó, chật chội và tù túng sao?

- Đôi lúc, nhưng thế giới rộng lớn thực sự ở ngoài kia chứ không phải ở trong một căn phòng chỉ có hai người yêu nhau em à.

- Em không nghĩ tương lai mình sẽ lấy vợ.

- Lấy vợ không phải là cách giải quyết, em hiểu không. Mỗi người một cách sống, một lựa chọn khác nhau cho riêng mình. Nếu tình người trong em không đủ lớn, định kiến sẽ làm cả hai đau khổ.

Tôi lặng đi trong những suy nghĩ miên man về những điều anh nói. Chúng tôi dừng lại trên bờ hồ, mắt nước gợn từng đợt dịu dàng cuốn một chiếc lá ra xa. Tôi không thấy chiếc bóng của mình, toàn một màu đen sâu thẳm và đặc quánh như muốn hút tất cả mọi vật vào lòng nó. Một bóng người lướt qua sau lưng hai chúng tôi. Bóng một người lạ và lầm lũi đi vào ngõ tối, hắn ta vứt điếu thuốc tàn đánh tỏm xuống mặt hồ.

- Em sẽ ở đây trong một tuần nữa anh à!

- Tốt thôi, ở đây không khí rất trong lành, anh cũng nghĩ em cần nghỉ ngơi một thời gian để ổn định lại tâm trạng.

Tôi quay người bước đi, tôi đang cố hình dung những việc mình sẽ làm trong những ngày sắp tới. May mắn thay những suy nghĩ đó của tôi không có cảnh giường chiếu. Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn ra.

- Ngày mai mình đi thăm các nhà thờ anh nhé, và cầu nguyện, em muốn tin.

- Được thôi, nhưng sẽ phải mất một ngày đấy?

- Em biết có một nhà thờ rất nổi tiếng.

- Nhà thờ gì?

- Nhà thờ Albani Kirke cách tòa thị chính không xa. Mình còn phải đi bảo tàng Andersen nè. Em thấy trên tivi ở đó là một vườn cây nhiều hoa, có ngôi nhà mà Andersen ra đời. Các thư viện nữa, đã lâu rồi em không đọc truyện cổ tích… Hắt xì!!

- Ừ! Mình về thôi, quá nửa đêm rồi. Em bị cảm rồi đấy!...

Anh cởi áo khoác đưa cho tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi ngắn dần, tôi tựa vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp của một thứ tình cảm đã lâu bị lãng quên.
____________________________
(*) nghề đạo diễn hình ảnh

Hết

 

Loading disqus...