Bloody Pascali Roses II Trang 21

CHAPTER 12: QUÁ KHỨ MỘT TÌNH YÊU

“Edric, Edric ơi! Chết tớ rồi!” – Fowk đập cửa phòng Edric không ngơi nghỉ. Đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, cậu bé Edric lẽo đẽo ôm con vịt bằng vải ngáp dài ngáp ngắn bước ra.

“Trời chưa sáng mà cậu sang nhà tớ phá rối chi vậy?”

“Edric, tớ bị sốt rồi.” – Fowk nắm tay Edric đặt lên trán mình.

“Sao thế? Cậu không báo với thầy của cậu sao?” – Edric hốt hoảng kéo Fowk vào trong giường hỏi chuyện.

“Không báo được. Tớ lén uống mấy chai bia thầy để trên bàn, kết quả thì thế này đây. Tớ trằn trọc cả đêm, sáng nay thấy đầu đau quá.”

“Ý da, đáng đời cậu. Cậu chưa đủ mười hai tuổi nữa mà dám uống bia sao?”

“Tớ thấy tò mò. Giờ phải làm sao đây?Nếu để thầy biết tớ sẽ bị đánh. Fowk không muốn bị đánh đâu. Rất là đau.” – Fowk bất ngờ kéo tay Edric và mệt mỏi nằm gục trên đùi cậu bé.

“Ý, cậu nặng quá.”

“Tớ mệt lắm, tớ dậy không nổi đâu.”

Edric cố dịch thân người từng chút, từng chút một vào đầu giường để Fowk có thể nằm gọn trong tấm ga trải.

“Ngoan nào Fowk, có Edric ở đây, cậu sẽ không sao đâu.”

“Hừ! Cậu xài lại mấy câu cũ tớ hay nói mỗi lần dỗ cậu, chẳng có sáng tạo chút nào hết.”

“Ai biết được chứ? Bình thường chỉ có cậu dỗ tớ thôi, không ngờ có ngày tớ phải dỗ cậu.” – Edric nói hờn giận.

“Tớ mệt quá, thật sự mệt…” – Hơi thở của Fowk nóng dần lên.

Edric sợ hãi đưa tay sờ lên trán của Fowk, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn vã ra.

“Phải làm sao đây? Hay là tớ đi gọi chú Paxton nha.”

“Đừng…tớ không muốn…” – Fowk nắm chặt tay cậu ngăn cản.

“Tớ không biết chăm sóc người bệnh đâu.” – Hai mắt Edric rưng rưng như muốn khóc, lần đầu tiên cậu bé mới gặp trường hợp này.

“Dù gì cũng đừng gọi…cậu cứ ôm chặt tớ…sẽ không sao đâu.”

“Huhu…Fowk, cậu có ổn thật không? Cậu đừng có gì đó, cậu đừng bỏ tớ lại một mình?”

Fowk xiết chặt tay Edric hơn nữa:

“Người ta không chết vì bị sốt đâu ngốc à…cứ ôm chặt tớ là được…tớ mệt rồi…tớ không nói nổi…”

“Được, được rồi. Cậu không cần phải nói nữa. Cậu hãy nghỉ đi.”

Edric dùng bàn tay còn lại kéo người Fowk dịch sát vào lòng mình. Cậu bé lo lắng lắm nhưng lại không thể gọi ai đến giúp. Fowk không thích điều đó nên cậu không được làm. Edric từng hứa với Fowk rằng chỉ làm những gì cậu ta thích.

Cứ thế, Edric đã ôm chầm Fowk trong căn phòng của mình suốt cả tiếng đồng hồ, đến khi chú Paxton tạt sang phòng gọi cậu ra ăn sáng, cậu viện cớ chưa đói lại trì hoãn thêm một tiếng nữa.

“Kiwi à, Fowk sẽ không sao chứ? Cậu ấy đã bớt nóng rồi nhưng vẫn chưa chịu dậy.” – Edric nhìn sang con vịt của mình hỏi.

“Kiwi à, Fowk có chết không vậy? Cậu ấy im lặng quá.” – Hơn hai mươi phút sau, Edric lại kéo con vịt tâm sự.

“Chắc là ta phải đi gọi người thôi.” – Edric định dời đầu của Fowk xuống chiếc gối ngủ, chợt thấy cả người Fowk cục cựa. Bàn tay đang nắm lấy Edric bất giác chuyển động, các ngón tay cố tình đan xen chặt hơn nữa vào giữa kẽ tay của cậu.

“Đã bảo cậu không được gọi người mà.”

“Nhưng…nhưng tớ cứ tưởng là cậu sẽ không tỉnh nữa…” – Edric áp sát mặt vào má Fowk mừng rỡ. – “Cậu làm tớ sợ quá.”

“Tớ chỉ bị sốt thôi, ngủ một giấc là sẽ khỏi ngay.”

“Sao cậu không nói ngay từ đầu cơ chứ? Còn nữa, nếu ngủ là khỏi thì ở nhà cậu mà ngủ, tại sao chạy sang giường tớ ngủ?” – Edric bực mình đẩy dạt Fowk ra xa.

“Nói thì nói vậy để cậu bớt lo thôi. Tớ lần đầu tiên mới phát sốt, không chạy sang tìm cậu lỡ tớ xảy ra chuyện gì, cậu sẽ hối hận cho mà xem.”

“Xì, cậu cứ làm như mình quan trọng lắm vậy. Hết sốt rồi thì bò về nhà đi. Tớ đi ăn sáng đây.”

“Tớ chỉ vừa qua cơn sốt, hãy còn mệt trong người.” – Fowk nhăn mặt, nhích từng chút một lại gần Edric và kéo đùi cậu để nằm xuống.

“Cậu vừa thôi đấy, tớ tê cả chân rồi.”

“Một lát nữa thôi. Cảm giác nằm trong lòng của Edric thật ấm, cứ như nằm trong lòng mẹ vậy.”

Nghe Fowk nhắc đến mẹ, Edric có chút đồng cảm. Cả hai đều mất mẹ từ khi còn rất nhỏ.

“Này con ngoan, có cần mẹ hát cho con nghe hay không?” – Edric nói với giọng chọc ghẹo.

“Hì hì…nếu đang bệnh mà được nghe mẹ hát thì tuyệt biết bao.” – Fowk cũng chẳng ngại xướng theo.

Edric đưa một ngón tay lên miệng làm nũng:

“Nhưng tớ không biết hát.”

“Đã biết cậu chẳng thể giả làm mẹ lâu được mà. Cậu tệ hết mọi mặt.”

“Có giỏi thì cậu hát đi.”

“Hì hì…tớ biết hát thì chẳng bảo cậu hát làm gì, tớ chỉ biết đàn thôi. Mai này khi đã học giỏi, tớ sẽ đàn cho cậu nghe.” – Fowk nháy mắt tinh nghịch.

“Làm như chỉ có một mình cậu biết đàn ấy. Tớ cũng biết chứ bộ. Tớ không để thua kém cậu đâu.”

“Cứ chờ xem.” – Fowk nhe răng cười thách thức.

“Tên đáng ghét!!!”

***

“Loại nút áo nào là đẹp nhất ta?” – Edric vò đầu rồi tự ta thán một mình.

“Cậu làm trò gì vậy? Rủ tớ qua chơi game nhưng lại bảo tớ chờ dài cổ.” – Fowk nằm ngửa trên giường của cậu, hai tay cầm cuốn sách toán học lật tới lật lui mà không đọc.

“Hôm qua con nhỏ Rosa nói với tớ một chuyện rất hay. Nhỏ bảo nếu mình thích một ai đó, hãy đem nút áo thứ hai tặng cho người đó, vì nút áo thứ hai ở vị trí gần tim nhất, là biểu tượng cho lời yêu thương.”

Fowk nghe xong liền ôm bụng cười nắc nẻ:

“Nhảm thế cậu cũng tin. Đầu óc của cậu đúng là có vấn đề nghiêm trọng.”

Nhưng sau một hồi lăn lộn quặn ruột, Fowk chợt nghe tiếng sét nổ đùng bên tai:

“Mà…cậu thích ai vậy?” – Sắc mặt cậu ta chuyển sang méo mó.

Edric trừng mắt nhìn Fowk vì đang giận lắm cái thái độ trêu cợt của cậu ta.

“Không tin thì hỏi làm gì?”

Biết rằng mình đã lỡ chọc giận Edric, Fowk xuống nước giảng hòa:

“Cùng lắm tớ xin lỗi. Cậu nói cho tớ nghe đi, cậu định tặng nút áo thứ hai cho ai thế?”

Nhìn thấy Fowk nhận lỗi, Edric hơi mím môi cười ngại:

“Cậu thấy nút của chiếc áo nào đẹp hơn?” – Edric xòe cùng lúc hai chiếc áo trên tay cho Fowk xem.

“Ừm…cái bên trái.” – Fowk chỉ đại cho xong. – “Nhưng cậu tặng cho ai?”

“Đã hỏi cậu thì dĩ nhiên tặng cho cậu rồi.” – Edric đỏ mặt đáp. Nói rồi, cậu bé liền bứt đứt nút áo bỏ vào lòng bàn tay của Fowk. – “Tớ thích Fowk nhất, tớ hy vọng chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.”

“Ơ…” – Fowk chưng hửng một hồi lâu. – “Cậu tỏ bày với tớ đó hả?”

“Mặc kệ là gì, đưa nút áo của cậu cho tớ.” – Edric xòe tay ra chờ đợi.

“Phải cậu không đó Edric? Mấy cái này là phải tự nguyện chứ?” – Fowk le lưỡi trêu Edric.

“Thì tớ tự nguyện tặng cho cậu, cậu cũng phải tặng lại cho tớ coi như công bằng.” – Edric nói hồn nhiên.

Fowk giữ chặt nút áo của Edric trong tay, lắc đầu lia lịa:

“Hiện giờ vẫn chưa muốn tặng cho cậu.”

“Hứ! Ngoài tớ ra cậu còn có thể tặng cho ai chứ? Đừng bảo là thằng nhóc hôm nọ chơi đá banh chung với cậu nha.” – Bộ dạng của Edric có phần ganh tỵ. – “Là tớ rủ cậu đi chơi trước, thế mà cậu quên cả cuộc hẹn với tớ. Lúc nhỏ cậu từng hứa ngoài tớ ra, cậu sẽ không chơi thân với ai khác. Cậu thay đổi thật rồi. Tớ không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”

Edric giận dỗi quay mặt vào trong ngăn tủ. Với cậu, Fowk luôn luôn là người bạn thân duy nhất. Tại sao với Fowk, cậu không phải là người bạn thân duy nhất? Ý nghĩ này làm cậu ghen tức hết mức.

“Này!” – Fowk khều nhẹ vai Edric, nhưng Edric không thèm phản ứng lại.

“Này! Cậu đừng vì chuyện nhỏ nhặt đó mà giận tớ chứ.”

“Nếu không đưa thì trả lại nút áo đây.” – Edric hứ một tiếng.

“Không phải là không đưa. Tớ sẽ đưa, nhưng chỉ khi nào đến thời điểm thích hợp.”

“Hả???” – Edric làm mặt dài ngao ngán. – “Biết khi nào mới thích hợp?”

“Tớ tự có chủ kiến. Còn nút áo này…hì hì…tớ sẽ giữ lấy xem như một lời hẹn ước.”

“Lời hẹn ước gì?”

“Thì cậu đã bảo đó, chúng ta sẽ ở bên nhau đến suốt đời.” – Fowk cười híp mắt.

“Chúng ta có giống như trên phim sẽ hứa rằng dù bệnh tật hay hoạn nạn, cay đắng hay vui sướng vẫn chấp nhận ở bên cạnh nhau không?”

“Cậu ngốc quá, hai người con trai không thể kết hôn với nhau. Nếu không kết hôn, lấy đâu ra cha sứ để hỏi mấy câu này?”

Bị Fowk mắng là ngốc, Edric giận đến chạy nọc. Tính tự ái của cậu trỗi dậy:

“Ai bảo tớ không biết? Tớ chỉ quên thôi.”

“Haha…ừ thì…cậu chỉ quên thôi.” – Fowk ráng kiềm lại nụ cười kẻo Edric lại giận cậu vì những chuyện không đâu. Tuy vậy, kể từ giờ phút đó trở đi, trong lòng Fowk đã âm thầm chôn giấu một câu hỏi…

***

Nửa đêm, Fowk chợt bật dậy khỏi giường, cả người nóng ran như thể sắp bị thiêu đốt toàn bộ bởi một ngọn lửa vô hình nhen nhóm.

“Fowk, cậu không sao chứ?” – Edric vẫn luôn túc trực bên cạnh giường của Fowk không dám chợp mắt. Cậu sợ Fowk lại lên cơn sốt như lúc nhỏ.

Thoáng nhìn thấy Edric, Fowk hơi giật mình, nhưng cậu ta trông như có việc khẩn cấp hơn cần phải làm. Fowk chạy bổ vào phòng tắm và khóa chặt chốt cửa. Đứng ở bên ngoài, Edric chỉ nghe được những tiếng nôn ọe dữ dội và tiếng xả nước rỉ rả của vòi phun. Khi tiếng nước nhỏ dần, chốt cửa bắt đầu xoay chuyển. Fowk bước ra với một bàn tay che ngang miệng có vẻ xấu hổ.

“Để tớ đỡ cậu.”

“Không cần!” – Fowk lạnh lùng hất tay Edric ra và lảo đảo bước đến gần giường. Cho dù Fowk say như chết, nhưng lúc đi cùng là Jon, lúc tỉnh lại là Edric thì cậu cũng đủ hiểu tên nhiều chuyện nào đã gọi Edric đến đây.

Edric bất mãn nhìn Fowk, nhưng cậu ta không hề để ý đến ánh mắt ấy.

“Về đi. Tớ không cần cậu thương hại.”

“Thương hại???” – Edric nghiến răng tức giận. Cậu cố hít một hơi thật sâu để ngăn mình không phát ra những lời la mắng đối với một tên say rượu. – “Chúng ta làm bạn từ nhỏ tới lớn, tớ cứ nghĩ hai từ này cậu sẽ không bao giờ nói ra. Vì thương hại, tớ nửa đêm không ngủ chạy đến khách sạn trông coi một người say do sợ hắn sẽ sốt lên như lúc nhỏ hay sao? Vì thương hại, tớ mấy lần nhẫn nhịn những câu nói tàn nhẫn đến từ cậu hay sao? Cậu có thể nghĩ ra một lý do nào đó thông minh hơn không?”

Ánh mắt Fowk vẫn băng lạnh khó tả:

“Tưởng tớ là con nít à??? Đi về đi, không ai cần cậu đến đây.”

Đã lâu rồi, thật sự rất lâu rồi, Edric không còn nhớ nổi nụ cười của Fowk vẽ ra sao? Cũng không còn nhớ ánh mắt trìu mến năm nao tan biến nơi đâu. Mọi thứ đã kết thúc. Edric bị Fowk gán cho một bản án tử hình mà không biết tại sao mình lại mắc phải? Cậu thật sự đã chịu đựng quá giới hạn một con người có thể chịu đựng.

“Về đi!” – Fowk lặp lại, rời giường và đến gần tủ quần áo. Mùi bia còn đọng lại trên áo khiến cậu khó chịu. Nhìn sơ khung cảnh khách sạn, Fowk có thể đoán ra được địa điểm. Một nơi đắt tiền như thế này, chắc chắn có quần áo thay thế cho khách. Thực vậy, cậu tìm được một chiếc áo sơ mi cũng khá vừa vặn mình.

Khi Fowk định cởi nút áo đầu tiên, chợt phát hiện ánh mắt của Edric trước sau vẫn dõi theo mình. Ánh mắt đó dần trở nên thô rát như thể có trăm ngàn ngọn lửa li ti đang thiêu đốt từ bên trong. Phải, ngay giờ phút này, Edric giận đến nỗi muốn xé xác kẻ đang đứng trước mặt mình, trông hắn thản nhiên cứ như sự tồn tại của cậu vô hình một cách hoàn hảo.

“Tớ đã lên tiếng đuổi, cậu còn ở lì đây làm gì?” – Fowk cáu gắt.

“Người bạn mà tôi quen biết, người từng hứa rằng sẽ ở cạnh tôi đến suốt cuộc đời đã chết thật rồi. Nếu một cánh tay quan trọng với người đó như vậy, nếu một cánh tay dễ dàng đánh đổi bấy nhiêu năm thân ái không rời của chúng tôi, nếu một cánh tay bù đắp được ước mơ mà người đó theo đuổi, nếu một cánh tay hàn gắn được tất cả, vậy thì tôi sẽ trả lại cho người ấy. Hãy cho tôi thời hạn một tuần. Sau khi giải quyết xong những chuyện riêng, tôi sẽ đặt cánh tay phải của mình trước mặt người ấy và kể từ nay, không ai nợ ai nữa.” – Giọt nước mắt của Edric rơi xuống trước sự ngỡ ngàng từ Fowk. Một giọt nước mắt vô cảm đến lạ lùng.

Fowk hạ ánh mắt đau đớn, quăng mạnh chiếc áo sơ mi xuống mặt giường.

“Đủ rồi! Tớ không cần cánh tay của cậu. Tớ chỉ cần cậu biến mất trước mắt tớ, sau này và mãi mãi.”

Trong sâu thẳm của trái tim, một tiếng thét kinh hoàng phát ra làm ớn lạnh sóng lưng Edric.

“Tôi đã làm gì sai? Nếu không phải vì tôi báo hại cậu bị mất cánh tay trở thành người tàn phế thì tôi đã làm gì sai mà phải gánh chịu ánh nhìn ghẻ lạnh từ cậu? Tôi cũng là con người mà, tôi cũng có lòng tự trọng đấy. Cậu có bao giờ nghĩ rằng cậu rất tàn nhẫn với tôi hay không? Ngay cả lý do cậu cũng từ chối nói với tôi. Nhìn thấy tôi sống dằn vặt và tự trách bấy lâu thì cậu vui lắm hả?”

Nếu Fowk biết thét, thì cậu cũng biết thét. Cậu sẽ thét để Fowk phải hiểu rằng cậu đã chịu ấm ức như thế nào? Ấm ức đến nỗi không thể thở nổi và đau quặn cả trái tim.

“Nếu tớ nói…nếu tớ nói…lỗi không phải ở cậu…” – Giọng của Fowk pha lẫn chút nghẹn ngào. Cậu ta rít một hơi dài thống khổ rồi mới nói tiếp. – “Thì cậu có thể an lòng rồi chứ? Vì cậu, ngay cả sinh mạng tớ còn không tiếc, chẳng lẽ lại oán trách cậu chỉ bởi việc báo hại tớ mất đi một cánh tay hay sao? Đã đến lúc cậu phải hiểu ra một sự thật. Không có tình bạn nào lại sẵn sàng hy sinh cho cậu nhiều đến vậy. Thứ duy nhất có thể lý giải tất cả chính là…là…tình yêu.”

Edric lảo đảo ngả vào bức tường phía sau lưng. Tình yêu???

Cậu đưa cao tay lên che ngang miệng thảng thốt một hồi lâu. Hai mắt trợn tròng khó tin. Nhất thời, lời chẳng nói được mà bờ môi cứ run lên.

Không thể nào!!!

Cười cay đắng cho biểu hiện của Edric, thứ biểu hiện mà Fowk cho rằng đang gớm ghiếc một điều gì đó, Fowk cắn chặt môi đến tóe máu.

“Tại sao phải ép buộc tớ? Là cậu đã ép buộc tớ phải nói ra. Nếu cậu đừng hỏi thì có hơn không?”

Ngưng một lúc, vẫn không thấy biểu cảm kinh ngạc của Edric giảm đi, trái tim Fowk càng quằn quại hơn.

“Giờ thì tốt rồi. Quá tốt rồi! Từ đây về sau cậu sẽ tự động biến mất trước mặt tớ mà không cần tớ phải lên tiếng. Thậm chí có thể vừa nhìn thấy tớ ở đằng đông, cậu đã lánh sang đằng tây. Ra ngoài đi, tớ muốn thay áo.”

Vẫn có thể bình tĩnh như thế sao? Fowk tự hỏi rốt cuộc cậu có phải là người nữa hay không? Rõ ràng đã đau đến mức không đứng vững, vẫn có thể nói ra những lời lạnh nhạt vô tình.

Từ bé, người ta đã xem cậu là một quái vật máu lạnh. Vì tính trầm lặng ít nói, Fowk hầu như luôn giấu kín mọi tâm sự vào lòng. Là người đứng đầu của gia tộc Scott, lại mang nặng trên mình một mối thù chưa trả, Fowk từng thề với lòng không để bản thân được phép yếu đuối dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi. Cậu tôi luyện lý trí cứng rắn như sắt thép, nhưng lại quên tôi luyện trái tim cảnh giác trước một người. Và rồi, điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Tình yêu, một trong những thứ ma lực có quyền năng khiến con người yếu đuối, đang ngày càng chinh phục cậu.

Cậu đã từng có một giấc mơ. Mơ về một ngày thanh bình được cùng Edric vứt bỏ mọi ân oán thù hận để sống mãi bên cạnh nhau như lời hứa ngày thơ ấu. Đáng buồn là giấc mơ ấy vẫn thường tan vỡ trước khi cậu kịp ý thức là mình đang nằm mơ. Nếu những hành động của cậu đã dằn vặt Edric suốt bao nhiêu năm qua, thì trên hết nó cũng đã dằn vặt chính cậu. Vì không có được người mình yêu mà đâm ra oán hận, Edric khẳng định sẽ nghĩ cậu là loại người như vậy. Nhưng thực chất, Fowk không oán hận gì Edric cả. Cậu chỉ muốn Edric rời xa mình, bởi lo sợ tình cảm khó đè nén trong tim có một ngày sẽ bùng phát và làm hại Edric. Trái với suy nghĩ của cậu, Edric quá bướng bỉnh và cố chấp, luôn truy cầu mãi một sự thật mà lẽ ra mình không nên biết.

“Fowk…” – Edric khó khăn cử động hai bờ môi. Quá khứ lấp đầy tâm trí. – “Nếu cậu yêu tớ, tại sao…tại sao năm ấy lại…từ chối tớ?”

Edric hơi ngẩng đầu nhìn Fowk. Fowk đã đoán lầm. Biểu hiện khi nãy của cậu không phải là dạng gớm ghiếc như cậu ta đã tưởng, đúng hơn là kinh ngạc đến không thể thở nổi.

“Tớ từ chối cậu??? Cậu đang nói mơ à? Khi nào chứ?” – Fowk trông như còn kinh ngạc hơn cả Edric. Cậu chẳng hiểu Edric đang nói gì.

“Sadie đã nói như vậy.” – Edric loáng thoáng hiểu ra một chút vấn đề.

“Khoan đã.” – Fowk giơ cao tay khó tin. Cậu ta đang cố gắng sắp xếp lại cái quá khứ hỗn độn trong đầu. – “Cậu đừng đùa với tớ. Cậu đang làm tớ rối cả lên.”

“Đây là một trò đùa, thực sự là một trò đùa. Tại sao cậu yêu tớ mà lại không nói cho tớ biết? Tớ đã tặng nút áo thứ hai cho cậu rồi còn gì? Và kể từ ngày ấy, tớ vẫn luôn chờ đợi cậu tặng lại nút áo của cậu cho tớ. Cậu đã hứa, nhưng cậu không hề làm. Là vì cậu, tất cả là vì cậu luôn lạnh nhạt với tình cảm của tớ, tớ mới nhờ Sadie diễn một màn kịch cho cậu xem. Cô ấy nói nếu cậu thực sự yêu tớ, cậu sẽ có biểu hiện. Cậu có biểu hiện gì cơ chứ?”

Edric kích động tựa hồ như sự việc chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Quá khứ in sâu trong tim cậu một nỗi đau không thể phai nhòa.

“Không hề, ngay cả chút ghen tức nhỏ nhoi cũng không hề. Tớ thậm chí đã đi đến mức định tỏ bày với cậu, nhưng tớ thật ngốc, tớ lại tin lời Sadie để cô ấy thăm dò thay mình. Kết quả là cô ấy nói với tớ cậu trước sau chỉ xem tớ là người bạn thân. Người bạn thân??? Rất nực cười phải không? Tớ biết mình không nên trông chờ vào lời hứa thơ ấu nữa, tớ biết nếu tớ còn tiếp tục kỳ vọng thì cả tình bạn cũng không còn, vì vậy, tớ tự nhủ với lòng tớ phải bỏ cuộc. Tại sao ngay vào lúc tớ đã bỏ cuộc thì cậu lại nói với tớ người cậu yêu là tớ? Tại sao vậy hả?”

“Chiếc nút áo đó tớ đã tặng cho cậu từ rất lâu rồi? Cậu thực không biết nó nằm ở đâu sao? Chúng ta thân thiết từ nhỏ, tại sao chỉ mỗi việc thú nhận tình cảm lại trông chờ vào một người ngoài như Sadie. Bây giờ tớ mới biết là mình ngốc, vì tớ luôn tin cô ấy là vị hôn thê cha mẹ cậu đã chọn sẵn. Ngay khi cậu gặp cô ấy, cậu cũng đồng ý để cô ấy làm bạn gái của mình. Trước quá nhiều sự thật rành rành không thể chối cãi, tớ cho rằng cậu đã quên mất lời hứa năm xưa. Nếu cậu đã quên đi, nếu cậu đã tìm được hạnh phúc mới, tớ còn biết làm gì đây? Tớ phải ghen lồng lộn lên và giành giật lại cậu hay sao?” – Rồi Fowk bỗng trở giọng cười nắc nẻ. – “Chúng ta đã ở cạnh nhau lâu đến mức không còn nhớ nổi năm tháng, thế mà giờ đây đành phũ phàng nhận ra chúng ta không hề thấu hiểu nhau.”

“Phải, chúng ta không hề thấu hiểu nhau.” – Edric gạt nước mắt mỉm cười chua chát. – “Nếu chúng ta hiểu nhau, cậu sẽ biết là tớ luôn âm thầm giữ vững lời hứa xưa. Nếu chúng ta hiểu nhau, tớ sẽ biết là cậu cũng đang lặng lẽ dõi theo tớ. Tớ hối hận lắm, nếu năm xưa tớ cương quyết hơn, không chấp nhận trò thử thách Sadie đặt ra, có lẽ cuộc đời của chúng ta đã rẻ sang một con đường khác.”

“Tớ vẫn chưa thay đổi.” – Fowk bước vòng qua chiếc giường – vật cản duy nhất giữa hai người để tiến đến cạnh Edric. – “Lúc hay tin cậu có bạn gái, tớ đã muốn kết thúc tất cả tình cảm của mình và tìm một nơi nào đó lánh mặt cậu. Cuối cùng, lại yếu đuối không nỡ ra đi. Sau lần bị tai nạn, tớ càng thấy bản thân vô dụng hơn, càng muốn thoát ly cậu triệt để hơn. Nói thì dễ, làm lại là một chuyện khó khăn vô cùng. Bấy nhiêu lâu vẫn lẳng lặng ở lại học viện này chỉ vì tớ còn nuôi mãi hy vọng được gặp cậu thường xuyên. Nếu lòng của cậu không đổi thay, chúng ta hãy trở lại như xưa, có được không?”
HẾT CHAPTER 12

Loading disqus...