Tự sự của chàng gay

Tác giả: Không rõ
Nguồn: boyvn.com
------------*********------------

Tôi biết mình là gay, biết mình thích con trai và biết được sẽ chẳng bao giờ tôi có thể có được một tình yêu đúng nghĩa của nó. Cuộc sống của tôi cứ ngày qua ngày trôi đi một cách lặng thầm và buồn bã như thế! Có lẽ là cuộc sống này không ban tặng cho tôi một niềm vui trọn vẹn. Tôi đã yêu anh trong suốt 5 năm, một tình yêu đơn phương thời học sinh mà chỉ có tôi mới biết. Tôi đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình và không cho bất cứ ai biết là tôi yêu anh – một người bạn thân của tôi, một người tôi quý mến hơn anh em ruột và cũng là người mà tôi đã yêu trong cuộc đời mình.

Sau 5 năm, sau biết bao nhiêu là đau buồn, biết bao nhiêu cô đơn và niềm thương nhớ cứ dằn vặt trong tim, tôi quyết định nói ra tình yêu của mình, cho dù tôi biết rằng nếu nói ra, tôi sẽ mất anh, mất một người bạn thân, mất một tình cảm đẹp và cũng sẽ mất anh vĩnh viễn…

Tôi đoán không sai, khi tình cảm của tôi được hé mở sau bao nhiêu năm đau khổ, tôi đã thật sự mất anh… anh đã quay lưng với tôi mãi mãi. Tôi thật là ngốc! Phải chi tôi đừng nói ra, phải chi tôi cứ im lặng thì tôi vẫn còn được nhìn thấy anh, nhìn anh sống vui vẻ và hạnh phúc cũng đủ lắm rồi!

Tình yêu đầu đời của tôi là thế đó… thật buồn và cô đơn.

Tôi mang theo bên mình con tim tổn thương suốt 3 năm trời kể từ ngày anh bỏ tôi ra đi, tôi không dám yêu ai, không dám nghĩ đến tình yêu nữa. Nói thì dễ, chứ làm thì khó, tôi không dám yêu vì tôi sợ cuộc đời này có nhiều cám dỗ, sợ gia đình, sợ sự xa lánh của xã hội và thật sự nỗi cô đơn cứ ngày càng ám ảnh lấy bản thân mình.

Bước sang 25 tuổi, nhìn lại mới thấy mình cũng đủ trưởng thành rồi. Ở cái tuổi này, tôi cũng có thể lập gia đình được rồi nhưng sao lại cảm thấy “mặn chát” khi nghĩ đến điều ấy!

Đăng tải những dòng tâm sự này lên, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người biết tôi là ai nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi, không sớm thì muộn họ cũng biết con người của tôi.

Tôi là gay, không đẹp trai như người ta nhưng bù lại nhìn tôi rất dễ thương và hiền lành. Gia đình tôi nghèo, dường như tất cả những gì không trọn vẹn đều tập trung hết vào con người tôi, thế nhưng tôi vẫn sống, sống bằng sức lao động của mình, bằng công việc mà mình đang làm… với tôi, chỉ có gia đình làm niềm vui cho cuộc đời mình.

Rồi cuộc sống đưa đẩy, tôi gặp anh trên mạng. Anh là một bác sĩ, anh lớn hơn tôi tới mười mấy tuổi, tâm sự với anh, tôi có thể thấy được nghị lực sống ở anh, anh luôn cố gắng phấn đấu trong công việc, luôn sống vui tươi với đời. Mỗi ngày, tôi đều muốn nhắn tin và mail cho anh thật là nhiều vì anh nói chuyện rất tử tế, anh rất lịch sự và luôn lắng nghe những gì tôi tâm sự. Tôi và anh chỉ có thể biết nhau qua những tấm hình, qua tin nhắn và mail vì chúng tôi ở khá xa nhau.

Tôi biết chuyện quá khứ của anh cũng đã trải qua khá nhiều cuộc tình nhưng tôi không quan trọng chuyện ấy, tôi bắt đầu thấy nhớ và muốn được ở bên cạnh anh ấy, được anh ấy che chở và bảo vệ.

Có lẽ tôi đã yêu anh ấy mất rồi! Tôi yêu một con người biết chia sẻ, yêu một con người đã trải qua rất nhiều chông gai trong cuộc đời. Anh lớn tuổi thì sao chứ? Tôi rất muốn được ở bên cạnh anh, được chăm sóc cho anh, được ôm anh trong giấc ngủ, được quạt cho anh mỗi khi anh thấy nóng nực, được chính tay mình pha cho anh ly chanh nóng để anh uống dã rượu, được làm bầu tâm sự cho anh trút hết mọi ưu phiền và niềm vui trong cuộc sống và trong công việc.

Nhưng ông trời ơi, sao ông sắp đặt trớ trêu quá vậy? Tôi và anh ở khá xa nhau, chắc cũng khoảng mấy trăm km, ai cũng có công việc, làm sao tôi có thể đến với anh được khi anh cần tôi. Những lúc tôi buồn và cần 1 bờ vai thì làm sao anh có thể ở bên cạnh tôi đây….

Chỉ nghĩ đến thôi nhưng tôi cảm thấy rùng mình vì sự cô đơn ấy cứ bám riết lấy bản thân mình. “Anh ơi? Nếu anh có thể thấu hiểu được những trăn trở mà em đang trải qua thì chắc anh sẽ hiểu được em nhớ và yêu anh như thế nào!”.

Em sẽ chờ anh, cho dù em biết rằng sự chờ đợi ấy vô vọng và cũng có khi anh sẽ không bao giờ đến với em được nhưng em tin rằng, chỉ cần em yêu anh, chỉ cần em luôn mong chờ anh. Một ngày nào đó, buổi sáng thức dậy, em thấy em đang trong vòng tay của anh, em sẽ ngửi được mùi cơ thể của anh đang ở rất gần bên em. Ông trời đã cho em được biết anh thì em tin rằng, một ngày không xa, em sẽ được gặp anh.

Khi gặp anh, em sẽ nói hết tâm sự trong lòng em, em sẽ cho anh thấy được em yêu anh như thế nào… Em sẽ cho anh biết được, tạo hoá sinh em ra là để dành cho anh

Loading disqus...