Nó và đồ khùng

Tác giả: Zhao™
Nguồn: Diễn đàn YaoiLand
------***------
ĐỒ KHÙNGGGGG !!!!!! TÔI CHO ANH HAI LỰA CHỌN : MỘT LÀ CHẤM DỨT CÁI MÀN GIỠN NHÂY NÀY , HAI LÀ THĂM CẢNH SÁT VÌ TỘI QUẤY RỐI !!!

Nó hét lên một cách bùng nổ.

Non hai tháng ròng kể từ ngày nó nhận được tin nhắn quấy phá đầu tiên.

Xem có điên không chứ , cứ thử mỗi ngày có gần.....chục tin nhắn dở hơi gửi đến mà coi , lên máu !!

Nó cũng chẳng hiểu tên này là ai mà rảnh rỗi đến thế , mỗi ngày nhắn mấy lần những tin đại loại như :" Chào buổi sáng" , " Chúc một ngày tốt lành" , " Chúc ngon miệng" , " Chúc ngủ ngon" ....v....v......

Nó còn nhớ tin nhắn đầu tiên, nội dung rất .... tình tứ :" Anh đã tìm được em, hãy đến chỗ hẹn cũ lúc 12 giờ nhé "

Ban đầu nó tưởng đây chỉ là tin nhắn nhầm, vui vẻ và lịch sự, nó nhắn tin lại để thông báo đã nhầm máy, cũng bởi nó lo sẽ có một người ngồi đóng bụi tại một quán nước nào đó chờ người yêu ....

Sau đó là những cuộc gọi từ cùng một số máy lạ đã nhắn tin cho nó lúc trước, mà nó là người duy nhất gào lên trong máy vì đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời ....

Liên tục suốt hai tháng trời, việc này cứ tái diễn, lặp đi lặp lại đến lúc nó phát điên lên. Một ngày đẹp trời, nó thét vào máy, giọng đầy bức xúc :

_ ĐỒ KHÙNG ! Bộ kiếp trước tôi có mắc nợ gì anh hả ??

Đầu dây bên kia chợt có một tiếng cười khúc khích vang lên.

Tiếng cười rất nhỏ, rất trầm, lại phảng phất chút buồn, giọng của một người con trai.

Nhưng đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Đồ khùng lên tiếng.

Những lần sau đó, mặc nó có chửi bới, la mắng đến thế nào, vẫn không một ai trả lời.

Đến mức nó chán ngán.

Những tin nhắn Đồ khùng gửi đến, nó xoá tất. Thậm chí chẳng thèm đọc đến một lần.

Những cuộc gọi Đồ khùng gọi đến, nó cúp tất. Thậm chí chẳng thèm nghe đến một lần.

--------o0o--------

Thêm một tháng nữa trôi qua, chẳng nhớ đã có bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn của Đồ khùng mà nó không reply lại.

Vậy là đã ba tháng trời.....

" Công nhận Đồ khùng dai thật " - nó nhủ thầm.....

Mà...nói thế chứ...kể ra cũng vui....

Nó vốn dĩ sống khép kín, chẳng có bao nhiêu bạn bè....

Nhờ có Đồ khùng thường xuyên gọi đến, nhắn tin đến, mà tự dưng nó thấy nó đang được quan tâm .....

Dù là quan tâm kiểu ..... kỳ quặc nhất mà nó biết ....

Xét ra, nó chẳng ghét bỏ gì Đồ khùng, chỉ là nó thấy Đồ khùng hơi...àh, phải nói là quá phiền phức .....

Thật lòng nó, nó lại thấy có chút thiện cảm với Đồ khùng ....

Chút thôi .....

--------o0o--------

Thêm một tuần nữa trôi qua, Đồ khùng vẫn kiên trì với sự nghiệp gọi điện và nhắn tin.

Nó vẫn cứ thờ ơ xoá sạch những tin nhắn và tắt máy mỗi khi có điện thoại từ Đồ khùng.

.....................
.............
.......
...
.
.

Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã.....

Mưa làm nó buồn.

Làm nó dậy lên một cảm giác trống rỗng......

Nó bất mãn về sự cô độc của mình.

Nó bất mãn về sự đơn côi của mình.

Tự dưng trong lòng nó lại chờ đợi.....

Một tin nhắn.

Một cuộc điện thoại.

Tự dưng nó lại mong đợi Đồ khùng.....

Nhiều khả năng nó cũng "khùng" theo Đồ khùng rồi cũng nên.

Tức cười.....

Nó để chiếc điện thoại ngay ngắn trước mặt, ngồi bó gối nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

"You have 1 new message"

Nó mỉm cười.

Linh thật.

Mới nhắc là thấy ngay.

Nó không xoá tin nhắn ngay như mọi khi, mà kiên nhẫn đọc.

Tin nhắn ngày hôm đó dài hơn bình thường....

"Anh xin lỗi, chỉ vì em rất giống cậu ấy, người yêu của anh. Cậu ấy đã không còn trên thế gian này nữa."

Những con chữ như làm nghẹn giọng nó lại.

Nó lặng người.

Dù không biết Đồ khùng nói thật hay chỉ bịa chuyện, nhưng trong lòng nó tự dưng có cái gì đó.....dậy sóng.....

Một cuộc điện thoại gọi đến.

Là của Đồ khùng.

Như mọi khi nó đã tắt máy, nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, nó lại nhấn nút "Call" ......

Đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng và trầm buồn.

_ Em hãy nghe anh nói, chỉ một lúc thôi, xin em đừng tắt máy.

_........

_ Anh biết thời gian qua anh đã làm phiền em rất nhiều, anh xin lỗi. Không biết em đã đọc tin nhắn của anh chưa, nhưng đó là sự thật. Cậu ấy và em có rất nhiều điểm chung, em cũng mang một cái tên xinh đẹp như cậu ấy vậy, nhưng cậu ấy không được như em.... Cậu ấy đã không còn nữa ....

Lồng ngực nó thắt nghẹt lại vì xúc động.

Sống mũi nó cay cay.

Nó im lặng.

_ Em đừng tắt máy, anh van em đấy. Bây giờ anh chỉ cần em cứ như nãy giờ, để anh có thể hy vọng rằng cậu ấy còn nghe được anh nói gì, còn biết được anh nói gì, chỉ cần như vậy thôi. Cậu ấy không còn nghe được anh, không còn trả lời được anh. Chỉ có em. Chẳng vì một điều gì khác, chỉ cần cho anh mượn cái tên em một chút thôi. Anh xin em, được không?

Có cái gì đó mằn mặn nơi đầu lưỡi.

Àh, nó khóc.

Vì ai?

Vì cậu con trai xấu số?

Vì Đồ khùng?

Hay....vì chính bản thân nó?.......

Như nuốt một cái gì đó vào trong họng một cách khó khăn, nó chậm chạp lên tiếng.

_....Anh cứ nói đi, em sẽ nghe.....

Giọng anh trở nên rõ ràng hơn, đã bớt phần xúc động hơn....

Nó nghe được cả tiếng hít hơi thật sâu của anh qua điện thoại.

Hình như anh đã yên tâm hơn khi biết nó không dập máy.

_ Cho phép anh làm phiền em thêm một chút nhé. Hôm nay là tròn hai năm ngày cậu ấy ra đi. Anh đã chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại với cái tên làm anh bất ngờ từ một chiếc điện thoại bỏ quên trên bàn. Anh đã kịp thời lưu lại số trước khi đuổi theo và đem trả chiếc điện thoại đó cho một người lạ mặt đã để quên trong quán nước. Anh rất mừng vì đã gặp lại được cái tên xinh đẹp quen thuộc, và từ đó, anh lại bắt đầu nuôi một ảo tưởng về cậu ấy ......

Ra là thế.

Chỉ vì một cái tên.

Nó đã hiểu.

Hình như nó đã không còn coi anh là Đồ khùng nữa.

Nhưng nó vẫn không thể lý giải nổi cảm giác nhức nhối trong lòng này là gì.

_Anh đang ngồi trước bài vị cậu ấy, kể về em - người có cái tên xinh đẹp như vậy - cho cậu ấy nghe, nhưng lại không nhận được câu trả lời. Anh không thể tiếp tục chịu đựng sự im lặng như vậy nữa... Vậy là anh gọi cho em, chỉ để tiếp tục lừa dối mình rằng cậu ấy vẫn còn đâu đó trên thế gian này ....

Một ngày mưa, nó lại nghe một câu chuyện buồn thế này, càng thêm buồn.

Đồ khùng kể về một người có cái tên giống như nó, bằng một giọng xúc động.

Tự nhiên nó thấy đau lòng.....

Nó khuyên anh nên bình tĩnh lại, đừng như thế nữa.....

Nhưng thực trong thâm tâm, nó mới là người đang khóc ....

Khóc vì cái gì?.....

Vì ai?......

.
.
.
.

Nó vẫn im lặng nghe, cuộc điện thoại kéo dài đã hơn 30 phút....

Nó cảm thấy anh đang cần nó nói một điều gì đó, có thể là những lời mà "cậu ấy" sẽ nói....

Nó suy nghĩ miên man...

Anh ngừng lại một chút...

Khoảng lặng.......

_ Anh đừng như thế .... - nó khó khăn lắm mới cất tiếng lên được - .....Dù không còn nữa, nhưng cậu ấy vẫn có thể nghe thấy anh, vẫn có thể hiểu được tình cảm của anh .... Cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên anh và dõi theo anh, đừng để cậu ấy thất vọng vì những lúc anh mềm yếu thế này ..... Cậu ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy anh như vậy.....

Từng lời nó nói ra như quay lại bóp nghẹt tim nó.

Tại sao nó lại thấy đau?

Tại sao nó lại thấy đau khi đã nói ra những lời tận trái tim mình nghĩ ?.....

_ Anh có nghe không?

Nó đột ngột gào lên như sợ anh không nghe thấy.

Như sợ anh đang nghĩ đến điều gì đó dại dột....

Đó là lần đầu tiên nó nghĩ và quan tâm đến anh.

_ Không chỉ cái tên, em còn giống cậu ấy rất nhiều, từ cách gọi anh là "đồ khùng" cho đến những lời khuyên, thậm chí cả việc cố gắng nghe điện thoại vì anh, đều rất giống, thực sự rất giống với cậu ấy .....

Anh trầm giọng.

_ Đối với anh như thế đã quá đủ, cảm ơn em đã cho anh cảm thấy cậu ấy vẫn còn có thể nghe thấy anh, trả lời được cho anh.....

Và lại im lặng.

Cuộc điện thoại 45 phút dưới trời mưa thế này đem lại cho nó một cảm giác kỳ lạ.

Cứ như nó vừa đánh mất một điều gì đó....

Chỉ còn sót lại sự dằn vặt và nuối tiếc....

_ Có thể yêu cầu này thật quá đáng, em cũng có thể từ chối, nhưng.... - anh ngập ngừng - ...em có thể làm người yêu của anh trong một tuần không?

_ Sao?

_ Không, không phải như em nghĩ, chỉ là anh... muốn..... anh muốn níu giữ hình ảnh cậu ấy lại thế gian này, chỉ một tuần thôi .....

_ ......

Nó nhói lòng.

Chỉ vì cậu ấy.

Chỉ vì những ảo tưởng về cậu ấy.

Không phải vì nó.

Hoàn toàn không phải vì nó.

_ Anh xin lỗi ..... anh đã nói những điều vô lý.....Em không cần phải bận tâm đến yêu cầu lúc nãy, anh thật xin lỗi.....

_ Em đồng ý.

Nó chấp nhận.

_ Em nói thật sao?

_ Vâng, nếu giúp gì được cho anh trong lúc này thì em sẽ làm, vì anh, và vì cậu ấy. Em thật sự xúc động vì chuyện của anh .....

_ Cảm ơn em. Anh đã làm phiền em quá nhiều.....

_ Không sao.

_ Trời đã tối rồi, em hãy đi ngủ đi. Chào em, chúc em ngủ ngon.

Nó ngước nhìn đồng hồ.

Đã 10h tối....

_ Vâng, chào anh.

Nó lặng lẽ cúp máy.

Nó đã nói dối.

Nó chấp nhận không phải vì anh.

Cũng không phải vì cậu ấy.

Mà vì bản thân nó.

......Vì nó đã yêu Đồ khùng mất rồi......

Sau đó , Đồ khùng hẹn nó ra ngoài đi chơi .

Nó đã đứng rất lâu trước tủ đồ , để rồi cuối cùng , khi đã chọn được một bộ nó cho là tuyệt nhất , Đồ khùng lại nói rằng ....

_ Thật giống với cậu ấy .....

Tim nó thắt lại.

Nhưng nó vẫn mỉm cười.

Nó biết mà .....

Nó biết bây giờ nó là ai , không phải là " nó " , mà là " cậu ấy " ......

Ít nhất thì phải là " cậu ấy " trong mắt Đồ khùng ......

Nó biết nó chỉ là vật thế thân .....

Anh chẳng coi nó là gì ngoài một người có cùng tên với " cậu ấy " ....

Thế thôi ..... đơn giản thế thôi .......

_ Em không vui àh ?

Đồ khùng khuấy nhẹ ly cafe , nhẹ nhàng hỏi .

Nó giật mình .

_ Không , em vui lắm . Sao anh hỏi vậy ?

_ Anh thấy em có vẻ không được vui , hay em thấy mệt ?

_ Dạ không , em chỉ suy nghĩ một chút ....

Nó trả lời nhát gừng.

Anh ngả người ra sau ghế , thở dài.

_ Cậu ấy cũng hay tỏ ra vui vẻ khi đi cùng anh , mặc dù có thể thật ra cậu ấy chẳng thấy vui gì cả ....

Rồi Đồ khùng lại nhìn thẳng vào mắt nó.

_ Anh nói vậy , nghĩa là em không cần cố gắng gượng ép mình. Chắc em đã phải miễn cưỡng đồng ý đi chơi với anh , anh xin lỗi .

Gương mặt Đồ khùng thoáng trầm lại.

Nó lắc đầu nguầy nguậy.

_ Không , em không miễn cưỡng gì hết . Em đã nói em làm việc này vì anh , vì cậu ấy mà. Anh đừng suy nghĩ như thế .

_ Thật àh ? Anh không muốn ép buộc em đâu , nếu em thấy không thoải mái thì cứ nói với anh .

_ Vâng.

Nó mỉm cười.

Nó lại nói dối.

Đã bảo , nó làm việc này chỉ vì bản thân nó ......

Chẳng phải vì anh ......

Càng không phải vì cậu ấy .....

Chẳng vì ai khác hết .....

Chỉ vì chính nó thôi ....

_ Vậy , em không cần anh đưa về thật àh ?

_ Vâng , em có thể tự về được , cảm ơn anh về hôm nay , em vui lắm.

Nó khẽ gật đầu chào , rồi quay lưng bước đi .

_ Khoan đã .

Đồ khùng gọi nó lại.

_ Ngày mai .... anh có thể gặp em được không ?

Nó tròn mắt nhìn.

Và lại mỉm cười.

_ Vâng.

Nó đang làm cái gì thế này ?

Nó được cái gì khi cứ nén lòng như thế này ?

Chẳng được gì ....

Ngoài nỗi đau ......

Và sự tuyệt vọng .....

Sự ấm áp mà Đồ khùng dành cho nó , thực chất là dành cho cậu ấy .....

Nó chỉ là một người nhận thay ....

Nó dặn mình không được yêu Đồ khùng thêm nữa ....

Nhưng .... hình như muộn quá rồi .... phải không ? .......

.
.
.
.

_ Em không ngủ được àh?

Đồ khùng lo lắng hỏi khi nhìn thấy vệt thâm quầng dưới mắt nó.

_ Vâng , một chút , nhưng em không sao , anh đừng lo.

Nó cười nhẹ.

Nhưng đôi mắt nó chẳng có vẻ gì là cười cả.

Lại còn có điều gì đó rất nặng nề....

Đồ khùng nhận thấy được điều đó, nhưng anh không thể làm được gì ....

_ Em thấy ổn chứ ? Anh thấy em có vẻ không khoẻ.

_ Em không sao thật mà , cảm ơn anh đã quan tâm.

Nó lại cười.

Giả tạo quá .....

Loading disqus...